Tôi Không Phải Là Trạm Thu Gom Rác - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Nhưng Trương Tư Kỳ chắc chắn không bao giờ quay lại được nữa.
Ngay sau khi cô ta bị đuổi việc, tôi đã tặng trường mẫu giáo bộ nhạc cụ giá trị cả trăm triệu, xem như một món quà tài trợ "đầy thiện chí".
Tối hôm đó, tôi đặt vé bay đi du lịch luôn.
Trùng hợp, con tôi cũng chuẩn bị xuất ngoại hai tuần theo chương trình trại đông.
Chuyến đi lần này, ngoài nghỉ ngơi, tôi cũng tranh thủ khảo sát thị trường miền Nam – công ty sắp ra mắt một loạt thiết bị mới.
Mười ngày sau tôi mới trở về.
Không ngờ lần này Bạch Lộ đích thân ra sân bay đón tôi.
Tôi liếc đồng hồ, ngạc nhiên hỏi:
“Giờ đã 11 giờ đêm rồi, không phải bà luôn bảo phụ nữ sau 30 tuổi cần ngủ sớm để giữ da à? Hôm nay lại ra tận sân bay làm gì?”
Bạch Lộ lườm tôi:
“Tại bà dặn mấy hôm nay không ai được làm phiền, tôi đành phải đến ngay khi bà vừa hạ cánh.”
“Nếu bà về muộn thêm vài hôm nữa, chắc nhà bị người ta lật tung rồi đấy!”
Tôi ngơ ngác:
“Sao cơ?”
Bạch Lộ ném cho tôi một tin sét đánh:
“Hôm bà đi mới ba ngày, chồng bà đã đưa Trương Tư Kỳ vào công ty rồi.”
Tôi chec sững.
Lúc ở nước ngoài, ngày nào Lưu Chính Hạo cũng gọi điện, nhắn tin xin lỗi, làm ra vẻ ân hận lắm.
Tôi còn tưởng anh ta biết lỗi rồi. Hóa ra, chỉ là đang che giấu thôi.
Bạch Lộ nhìn sắc mặt tôi mà lo lắng hỏi:
“Vậy giờ bà tính sao?”
Tôi khẽ bật cười, giọng lạnh tanh:
“Đã là người do anh ta đưa vào, vậy thì xử lý thế nào… cũng để anh ta tự lựa chọn.”
Xem thử là đuổi một người, hay hai người cùng rời đi.
Vừa nói xong, Trương Tư Kỳ còn lẩm bẩm thêm một câu:
“Chị chẳng qua chỉ là con tằm ăn bám sống dựa vào tổng giám đốc Lưu, ba ngày hai bữa lại đến công ty gây chuyện, tôi thật không hiểu anh ấy còn muốn sống với chị để làm gì!”
Lời còn chưa dứt, “bốp” – tôi tát thẳng vào mặt cô ta.
Trương Tư Kỳ trừng mắt nhìn tôi, không thể tin nổi:
“Cô, cô chẳng qua chỉ là một mụ nội trợ già mà dám đ á n h tôi?! Nếu không có tổng giám đốc Lưu, chắc cô đang đi xin ăn ngoài đường rồi! Tôi liều với cô!”
Nói rồi cô ta xông lên định đ á n h tôi, nhưng còn chưa kịp chạm người, ánh mắt cô ta bỗng xoay chuyển, lập tức ngã ngồi xuống đất, hai tay ôm đầu, tạo dáng như thể tôi đang đánh cô ta đến mức cô ta phải xin tha.
“Chị Giang, tôi sai rồi! Xin chị tha cho tôi!”
Tôi còn đang chưa hiểu chuyện quái gì đang xảy ra thì từ sau lưng, Lưu Chính Hạo bước tới, tay cầm hai cái sandwich, nhìn thấy cảnh đó lập tức sững lại.
Thấy tôi, anh ta cũng giật mình:
“Em... em về khi nào thế? Sao không nói anh biết trước?”
Tôi cười lạnh:
“Nếu em không về, chắc công ty đổi chủ luôn rồi!”
Nghe thế, trán anh ta lập tức đổ mồ hôi hột.
“Em nghe anh giải thích…”
“Không cần, em không có hứng nghe anh biện hộ. Bây giờ, lập tức đuổi cô ta!”
Còn chưa kịp để anh ta mở miệng, Trương Tư Kỳ đã nhảy dựng lên:
“Dựa vào cái gì chứ?!”
Nhận ra mình lỡ lời, cô ta vội chữa cháy:
“Ý tôi là… tôi đâu có làm sai gì trong công việc. Chị lấy lý do gì mà bắt tôi nghỉ việc?”
“Hơn nữa, tổng giám đốc Lưu mới là người có quyền ở công ty này. Chị lạm quyền như vậy, người ngoài nhìn vào còn tưởng anh ấy là bù nhìn không có tiếng nói!”
Lời cô ta nói khiến sắc mặt Lưu Chính Hạo càng thêm khó coi. Anh ta lưỡng lự một hồi rồi lên tiếng:
“Em à, dạo này Tiểu Trương làm việc rất tốt, hỗ trợ anh rất nhiều. Hay là cho cô ấy một cơ hội đi?”
“Nếu bây giờ tự dưng đuổi người, ảnh hưởng đến tinh thần làm việc của các nhân viên khác thì không hay.”
Tôi gật gù, giả vờ như đang suy nghĩ. Thấy vậy, Lưu Chính Hạo tưởng tôi đồng ý, lập tức đỡ Trương Tư Kỳ dậy.
“Yên tâm đi Tiểu Trương, em sẽ không bị đuổi việc đâu.”
“Vợ anh tuy tính có hơi nóng, nhưng cô ấy rất rộng lượng. Sau này em cố gắng làm việc chăm chỉ, đừng để cô ấy phải phiền lòng nữa.”
Trương Tư Kỳ vừa đứng dậy, vừa liếc tôi đầy khiêu khích, rồi lại quay sang cười dịu dàng với Lưu Chính Hạo:
“Em biết rồi, tổng giám đốc. Em nhất định sẽ cố gắng, không để ai bắt bẻ.”
Sau đó cô ta lại cố tình liếc tôi với ánh mắt đầy ẩn ý.
Tôi nhìn hai người họ diễn trò, đến khi xem đủ, mới lạnh nhạt nói:
“Ai nói tôi đồng ý cho cô ta ở lại?”
“Lưu Chính Hạo, anh là không hiểu tiếng người à?”
Sắc mặt anh ta tối sầm lại. Trương Tư Kỳ thì lập tức chen vào:
“Chị Giang, chị nói chuyện với tổng giám đốc kiểu gì vậy? Anh ấy vừa là chồng chị, vừa là sếp của công ty này, chị không thể cứ thích gì là làm nấy!”
“Chị không hề tôn trọng anh ấy. Có người đàn ông nào chịu được điều đó không?”
Bị đẩy vào thế khó, Lưu Chính Hạo lạnh mặt:
“Giang Nguyệt, đây là công ty. Em đừng quá đáng!”
Quá đáng? Tôi nhìn anh ta, cảm thấy buồn cười.
“Tôi quá đáng thì sao? Anh định làm gì tôi?”
“Người ta chỉ là một cô gái nhỏ, sao em cứ phải dồn cô ấy đến đường cùng? Em thay đổi rồi, em nghĩ tới con chưa? Em không thấy làm thế ảnh hưởng tới con sao?”
Anh ta lôi cả con trai ra làm bia đỡ đạn. Tôi không nhịn nữa, mặt lạnh như băng:
“Rồi sao? Anh muốn ly hôn?”
Chưa kịp để anh ta nói gì, Trương Tư Kỳ đã vội vàng chen lời:
“Chị Giang, sao chị có thể đem ly hôn ra uy hiếp tổng giám đốc chứ?”
“Chẳng lẽ trong lòng chị, tình cảm vợ chồng của hai người lại rẻ mạt đến vậy sao? Chị có từng nghĩ đến cảm nhận của bé Ánh không? Chị thật sự quá vô trách nhiệm!”
Tôi chẳng thèm nghe cô ta lảm nhảm, cắt ngang:
“Vậy nên cô mới dạy con tôi gọi cô là mẹ? Cô nhắm đến vị trí Lưu phu nhân từ lâu rồi phải không?”
Cô ta bị nói trúng tim đen, lập tức lúng túng. Nhưng ngoài miệng vẫn cố cãi chày cãi cối:
“Tôi… tôi chỉ là không thể chịu nổi cách chị đối xử với tổng giám đốc…”
Tôi chẳng buồn nghe thêm.
Quay sang Lưu Chính Hạo:
“Vậy rốt cuộc anh có muốn ly hôn không?”
Anh ta cau mày, rõ ràng bối rối. Nhìn quanh đã thấy mấy nhân viên đứng xa xa xem kịch vui.
Tự ái của anh ta khiến anh ta buột miệng:
“Ly thì ly!”
“Được!”
Tôi lạnh lùng gật đầu.
“Bạch Lộ, giúp tôi liên hệ luật sư, chuẩn bị đơn ly hôn.”
Lưu Chính Hạo nghe xong thì lập tức xanh mặt.
“Vợ ơi, anh chỉ buột miệng nói vậy thôi mà… Anh sai rồi!”
“Làm sao anh có thể ly hôn với em được…”
Anh ta định nắm tay tôi, nhưng chưa kịp đụng vào, Trương Tư Kỳ đã chắn ngang:
“Tổng giám đốc, sao anh phải cầu xin cô ta? Cô ta cả ngày chỉ biết ăn chơi, chẳng bao giờ quan tâm đến anh, cô ta không xứng với anh!”
Lưu Chính Hạo đẩy cô ta ra, không còn giữ thể diện gì nữa:
“Vợ ơi, tha lỗi cho anh! Anh sai rồi! Đừng ly hôn với anh!”
Nếu là trước đây, có lẽ tôi sẽ nhún nhường vì con.
Nhưng từ lúc anh ta buông lời “ly hôn”, chúng tôi đã không còn đường lui.
Tôi hất mạnh tay anh ta ra, còn chưa kịp mở miệng thì Trương Tư Kỳ đã bước lên trước, vẻ mặt đầy căm phẫn kéo lấy Lưu Chính Hạo: