Tống Nguyên
Chương 3
Bên ngoài truyền đến tiếng gọi vui mừng của Lâm Lang:
“Bệ hạ, bệ hạ đến rồi, nương nương!”
7.
Tống Tri Vi cùng Bùi Diễn đến cùng nhau.
Vừa bước vào cửa, nàng ta liền đỏ mắt chạy tới:
“Muội muội tốt của ta, muội đã phải chịu khổ rồi!”
Sau khi bước vào phòng, nhìn thấy ta bình an vô sự đứng ở đó, liền sững sờ.
Bùi Diễn đi theo bước vào, nhìn thấy ta cũng sững sờ.
“Phu quân, chàng nói đúng, chút đau đớn này đối với muội muội mà nói, quả nhiên chẳng là gì cả.”
Tống Tri Vi quay đầu, nũng nịu chui vào trong ngực Bùi Diễn.
Ta hơi nghiêng đầu.
Kỳ quái.
Phản ứng của ta, hình như có chút không đúng.
Tống Tri Vi gọi Bùi Diễn là “Phu quân”, ta hẳn nên khổ sở.
Nhưng bây giờ, ta vậy mà cảm thấy trong lòng bình tĩnh một cách kỳ lạ.
“Nhưng mà muội muội, tại sao muội lại đập phá căn phòng thành như thế này?
“Khối ngọc kia, là ngọc bội của bệ hạ khi còn là thái tử phải không?”
Ta nhìn xung quanh.
Một số ký ức chợt ùa về trong tâm trí.
Ta rất đau.
Đau đến nỗi không phân biệt được ngày đêm.
Về sau đau đớn đến mức không thể nhịn được nữa, tất cả đồ vật lọt vào tầm mắt đều bị ta đập nát.
Khối ngọc bội kia đúng thật là của Bùi Diễn.
Là tín vật đính ước của ta cùng Bùi Diễn, ta vẫn luôn rất trân trọng, xem nó như bảo bối.
Hiện tại nằm trên mặt đất chia năm xẻ bảy.
Bùi Diễn nhíu mày, rõ ràng không vui:
“Đã không sao, nàng ở nơi này phát điên cái gì?!”
Hắn liếc nhìn dưới chân ta, chân mày nhíu chặt hơn:
“Giày cũng không mang, là sợ mình không bị thương?!”
Cất bước liền muốn đi tới.
“Ai nha……”
Tống Tri Vi bông kêu lên một tiếng, nước mắt rưng rưng: “Bệ hạ…”
Nàng ta cố ý, đẫm lên một mảnh sứ vỡ bên cạnh.
“Trí Vi!” Bùi Diễn quay người liền ôm lấy Tống Tri Vi.
“Nguyên Nguyên, nàng thật sự là không hiểu chuyện!”
Hắn hung hăng trừng ta một chút.
“Truyền Thái Y!”
Ta yên lặng nhìn theo bóng lưng hắn vội vàng rời đi.
Yên lặng nhìn Tống Tri Vi hướng về phía ta cười khiêu khích.
Sờ lên vị trí trái tim.
Kỳ quái.
Không có chút cảm giác nào.
8.
Thế giới này giống như đã trở nên khác biệt.
Nói chính xác hơn, là ta trở nên khác biệt.
Trước đây ta không thích đi ra khỏi Thần Lộ Cung.
Mỗi cành cây ngọn cỏ trong cung đều khiến ta nhớ đến việc mình bị giáng thê làm thiếp.
Nghĩ đến việc Bùi Diễn có lẽ đã từng mang theo Tống Tri Vi đi dạo qua.
Nhưng hôm nay.
Hoa trong Ngự Hoa Viên vẫn đẹp như cũ, nước hồ xanh biếc.
Mùa Xuân vừa tới, sao ta không đi thưởng ngoạn nhỉ?
Trước kia nghe được tin tức về cung Phượng Nghi trong lòng sẽ cảm thấy buồn bực đau nhức.
Bệ hạ lại ban thưởng cho Hoàng hậu.
Bệ hạ và Hoàng hậu thưởng sáo trúc cả đêm, ta trắng đêm không ngủ.
Bệ hạ lại vì Hoàng hậu nương nương mà lỡ tảo triều.
Hiện nay.
Sự tình trong cung Phượng Nghi, thì có… liên quan gì đến ta?
Ngay cả khi nghĩ về đủ loại chuyện trước kia cùng Bùi Diễn, trong lòng ta cũng là một mảnh yên tĩnh.
Những lần tâm động, những khi đau lòng kia.
Tất cả đều biến mất không còn gì.
Ta phát hiện thế giới này trước nay chưa từng yên tĩnh và rõ ràng hơn lúc này.
Tâm trí ta cũng chưa từng thanh minh như vậy.
Đến mức thị vệ bên cạnh Bùi Diễn đến và yêu cầu ta chuẩn bị một chút, chờ một lúc Vu sư sẽ tới lấy máu.
Phản ứng đầu tiên của ta là: Tại sao?
Máu của ta, vì sao phải đưa cho người khác giải độc chứ?
Lấy máu rất đau, rất đau.
Ta không muốn.
Ta ra lệnh cho Lâm lang dẫn người đóng cửa Thần Lộ Cung lại.
Để cho cả đám người cùng vu sư bị nhốt ở ngoài chờ cả đêm.
Dù cho ta không được sủng ái, nhưng ta cũng là một trong hai người phụ nữ duy nhất trong hậu cung này.
Cửa cung điện đóng kín, không ai dám xông vào.
Chẳng bao lâu, giọng nói giận dữ của Bùi Diễn vang lên từ bên ngoài Thần Lộ Cung:
“Tống Nguyên! Đến cùng nàng đang hồ nháo cái gì?!”
9.
Kỳ thật Bùi Diễn rất ít khi nổi giận.
Ít nhất ở trước mặt ta là như thế.
Bởi vì ta luôn luôn đặt hắn lên hàng đầu.
Hắn nói cái gì, ta đều nghe theo.
Cho dù không vui, chỉ cần hắn dịu dàng dỗ dành một chút, mọi chuyện cũng sẽ qua.
Lần này đại khái là mọi việc gần như sắp xong, ta lại lâm trận đổi ý, khiến hắn tức giận.
Hắn trầm mặc bước vào, ngay tại lúc ta đang thêu hoa.
“Nguyên Nguyên, nàng đây là ý gì? Tri Vi đã mang thai bốn tháng, nhiều thêm một ngày, sẽ thêm một phần nguy hiểm!”
Tiến cung ba tháng, mang thai bốn tháng.
Ngược lại nói ra miệng rất chính đáng.
Ta không ngẩng đầu.
“Ta biết nàng oán trẫm đã bảy ngày chưa tới thăm nàng, nhưng phía trước quốc sự bận rộn, sau đó Trung cung thai tượng lại bất ẩn.
“Ngày bình thường nàng là người hiểu chuyện nhất, nhưng lần này mọi chuyện đã đi quá xa rồi!”
Ta vẫn như cũ ngồi thêu hoa.
“Huống chi, trẫm có lừa nàng sao? Bây giờ chẳng phải nàng cũng không bị gì hay sao?”
Ta kéo căng sợi chỉ.
“Nguyên Nguyên.” Thủ đoạn quen thuộc, dịu dàng.
“Nàng ngoan một chút, đi theo trẫm, hử?”
Ta cảm nhận được trái tim mình.
Không có gì bất thường.