Trọng Sinh Chi Lão Thái Quân Điên Cuồng - 4
Cập nhật lúc: 2025-07-23 21:43:47
8.
Chưởng quầy Tôn và cùng tìm đến Hàn Khả Tâm, tất nhiên nàng moi đồng bạc nào. Chỉ còn cách rót một tràng lời ý để dỗ dành họ, vài hôm nữa , lúc đó Lão Thái Quân sẽ đổi ý thôi.
Hầu Phủ lớn như thế, cũng sợ trốn , nên tuy hai vui nhưng vẫn miễn cưỡng gật đầu chấp nhận.
Chờ bọn họ khỏi, Hàn Khả Tâm đảo tròng mắt, liền giở một chiêu độc, hôn sự của Thẩm Trạch Minh.
Ta một bạn từ thuở thiếu thời, chính là Lão phu nhân phủ Trấn Quốc công, họ Giang. Khi còn bé, Trạch Minh trai tuấn tú, bà từng đùa gả cháu gái cho .
Nhi tử thứ hai của Giang Phủ chẳng may c.h.ế.t sớm, chỉ để một nữ nhi bảo bối. Bé gái từ nhỏ tổ mẫu nuôi dưỡng bên cạnh, yêu thương như hòn ngọc trong tay.
Trước lúc lâm chung, Lão phu nhân nắm c.h.ặ.t t.a.y dặn dò:
“Tỷ tỷ , chỉ mỗi đứa cháu bảo bối , nay giao phó cả cho tỷ. Sau nàng gả Thẩm gia, tỷ nhất định chăm lo cho nàng, như thế mới thể yên tâm nhắm mắt.”
Hàn Khả Tâm xem trọng vị Giang tiểu thư , chẳng cách nào khác mới nghĩ đến việc lợi dụng hôn sự để ép nhượng bộ.
“Mẫu , nguy , chẳng Minh ca nhi gì, hôm nay đòi chuộc cho một kỹ nữ trong thanh lâu!”
Hàn Khả Tâm cầm khăn tay quanh phòng, sốt ruột mặt:
“Giang tiểu thư còn cửa mà nạp , bảo chúng ăn với bên đó bây giờ?”
“Thằng bé xưa nay chỉ lời con, là… để con khuyên nó?”
“Chỉ là… hai chưởng quầy vẫn đang chờ ở phòng sổ sách, trong phủ ngổn ngang đủ chuyện, con thật dứt , bây giờ…”
Nàng giả vờ bận lo, tay cầm khăn phẩy tới phẩy, nhưng ánh mắt thì đầy vẻ khiêu khích.
Nàng căn bản chẳng thèm giấu giếm, trắng là: nếu đưa bạc, thì nàng sẽ để Thẩm Trạch Minh nạp , mất mặt Giang tiểu thư, khiến giấu mặt với phủ Trấn Quốc công.
Kiếp , lúc phủ tịch thu, Giang tiểu thư mới cửa hai tháng.
Một cô nương ngoan ngoãn, hiền thục, hiểu chuyện đến nhường nào, Thẩm gia chúng liên lụy, c.h.ế.t oan uổng.
Giờ đây, chỉ mong hôn ước hủy bỏ, nhất là cắt đứt quan hệ với phủ Trấn Quốc công, để họ khỏi vì Thẩm gia mà lao tâm khổ tứ theo.
“Ngươi bận như thế thì cứ ở yên trong phủ , chuyện của Minh ca nhi, để đích !”
Hàn Khả Tâm khẩy, mặt mũi buồn giả bộ nữa, thẳng thừng phịch xuống ghế:
“Ồ, mẫu , Minh ca nhi lời .”
“Mẫu thì cứ thử xem, con dâu ở chờ tin. Nếu Minh ca nhi chịu lời, thì lúc đó để con mặt.”
9.
Ta chẳng thèm để ý đến Hàn Khả Tâm, chỉ gọi trong phủ chuẩn xe ngựa, thẳng đường tới Trường Lạc Phường.
Nha Đỗ Quyên bên cạnh lo lắng hỏi:
“Lão Thái Quân, tính tình Đại công tử từ tới nay vốn bướng bỉnh, chẳng mấy khi lời . Liệu chúng thể đưa Đại công tử về ?”
Ta nhắm mắt tựa đệm xe, lạnh nhạt đáp:
“Ai tới để khuyên ?”
Xe ngựa dừng cửa thanh lâu, phất tay chỉ tòa nhà đối diện:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trong-sinh-chi-lao-thai-quan-dien-cuong/4.html.]
“Đi thôi, chỗ đó—”
Đỗ Quyên suýt rớt cằm:
“Lão Thái Quân, nhầm , thanh lâu ở bên đường cơ mà!”
“Không nhầm , là chỗ .”
Ta dẫn theo nha bước quán nam kỹ, chọn ngay một phòng thượng hạng:
“Gọi cho hai nam kỹ nhất ở đây!”
Kiếp , Giang tiểu thư mới cửa bao lâu, Thẩm Trạch Minh chạy đến tìm , rằng trúng hai kỹ nữ xinh , bỏ tiền chuộc về:
“Tổ mẫu, nếu chịu bỏ bạc chuộc giúp con, con sẽ sắp xếp riêng một chỗ ở bên ngoài, tuyệt đối để Giang Huệ phát hiện.”
“Nếu giúp, mẫu , mẫu sẽ đích chuộc về cho con. Người cũng Giang Huệ tổn thương, đúng ?”
Vì thanh danh của Hầu Phủ, lao tâm khổ tứ, nghĩ đủ cách giữ thể diện. Vậy mà hai đứa cháu trai chẳng chút để tâm, ngược còn dựa lòng thương của mà uy hiếp, ăn chơi lêu lổng, bên ngoài nuôi hết đến khác.
Bây giờ sống một đời, cái nồi phân , để chính đội!
Hai nam kỹ dẫn lên, mười bảy mười tám tuổi, da trắng môi đỏ, mặt mũi thanh tú như ngọc, quả thật là hai thiếu niên tuấn tú tuyệt sắc.
Ta nghiêng ghế, để bọn họ hầu rượu, ca hát vui.
Bảo nam nhân thích đến thanh lâu, trai trẻ ca múa, chỉ ngắm thôi cũng thấy vui như mở hội.
Một khúc dứt, vẫy tay gọi hai gần, cả hai quỳ xuống gối:
Hạt Dẻ Rang Đường
“Ta chuộc cho các ngươi. Ba năm cho tự do. Có chịu ?”
Hai ngập ngừng, một cái đồng thanh đáp:
“Chúng theo Lão Thái Quân.”
10.
Hai họ là bài trùm của quán nam kỹ, bà chủ đương nhiên nỡ để mất hai cây tiền vàng , lập tức hét một cái giá trời:
“Lão Thái Quân , bà khắp kinh thành hỏi thử xem, còn ai hơn Dung Quang và Dung Ngọc của chỗ chúng ? Giờ bà một lúc đòi chuộc cả hai, cái tiệm của ăn nổi nữa?”
Lải nhải nửa ngày, bà thử thăm dò, giơ mười ngón tay lên, mặt đầy hưng phấn điên cuồng, ánh mắt tràn trề đắc ý:
“Vậy thế , mười vạn lượng!”
Ta đặt chén xuống, vờ như dọa đến hít một thật sâu:
“Cái gì? Rẻ ?”
“Đỗ Quyên, mang bạc !”
Bà chủ sững sờ, trợn mắt Đỗ Quyên nhanh nhẹn đưa ngân phiếu đến, đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân, suýt chút nữa đập đầu tường:
“Ta giá rẻ quá ! Ta mà hét mười lăm vạn, bà cũng chịu trả đúng ?”
Ta bật khinh khỉnh, giang tay ôm lấy Dung Quang và Dung Ngọc mỗi bên một :
“Đừng là mười vạn, là hai mươi vạn để chuộc họ, cũng cam tâm tình nguyện!”
Mười vạn lượng đương nhiên là một cái giá trời, nhưng kiếp tiêu hết bạc đám con cháu, cho chúng còn đường nào vơ vét. Đắt cũng mặc kệ, bạc còn đầy.