Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 13

Cập nhật lúc: 2025-07-08 21:45:51

Rượu trái cây mà Khương Lê ủ nửa năm ít, tổng cộng hơn hai mươi vại.

Đại quản gia của phủ Viên ngoại hào phóng mua hết hơn hai mươi vại rượu trái cây , còn tăng thêm hai thành so với giá Khương Lê đưa .

Đợi quản gia , Khương Lê vui mừng khôn xiết ôm túi bạc lăn lộn giường mấy vòng.

Số tiền đầu tiên kiếm , ngôi nhà bằng ngọc bích cho Hoắc Giác còn xa ?

Dương Huệ Nương ở cửa thấy bộ dạng mê tiền của A Lê, nhịn : “Con gái sắp cập kê , còn đắn như ? Mau cất bạc , lát nữa đưa cơm trưa cho A Lệnh.”

Khương Lê ngẩng đầu lên từ giường, đôi mắt long lanh chớp chớp mấy cái: “A Lệnh quên mang hộp đựng thức ăn ?”

“Ừ, con mau đưa cho nó .”

Nàng nào ngờ thể đường hoàng đưa cơm cho Hoắc Giác?

Khương Lê vội vàng xuống giường: “Con thêm ít bánh nhân thịt cho A Lệnh , dạo thấy A Lệnh gầy một chút.”

Nửa canh giờ , Khương Lê xách theo hộp đựng thức ăn nặng trĩu đến cổng thư viện.

Thời gian ăn cơm trưa ở Thư viện Chính Đức chỉ nửa canh giờ, sách ở đó ít khi về phủ dùng bữa, đều ăn ngay tại thư viện.

Sắp đến giờ Ngọ, chờ đưa cơm ở cổng thư viện ít.

Cha Khương Lê, Khương Lệ, dạy kinh sử ở thư viện, đại bá canh cổng tự nhiên nhận Khương Lê, hai lời liền cho nàng .

Khương Lê men theo con đường nhỏ trong thư viện, sắp đến rừng trúc thì từ xa thấy một nam một nữ đó trò chuyện.

Thiếu niên vẫn một áo vải thô mộc mạc, nhưng dáng cao ráo, cử chỉ tao nhã.

Còn thiếu nữ mặc váy xếp ly màu lam nhạt, ngọc bội leng keng, khí chất đoan trang.

Khương Lê quen nữ tử , chỉ cảm thấy khí chất nàng chút giống Hoắc Giác, là thứ khí chất thư hương nồng đượm tích tụ lâu ngày trong sách vở.

Hai cạnh , trông thật xứng đôi.

Ánh mắt nữ tử Hoắc Giác, Khương Lê còn xa lạ gì nữa, chính nàng cũng Hoắc Giác như .

Trong lòng Khương Lê bỗng chốc như nhét đầy bông gòn, nghẹn khó chịu.

“Hoắc Giác.” Nàng khẽ gọi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-13.html.]

Rừng trúc xa xa gió thổi xào xạc, tiếng Khương Lê lẫn trong đó, nhanh chóng tan biến trong gió.

là do nhận ánh mắt Khương Lê, tiếng gọi nhỏ như muỗi kêu “Hoắc Giác”.

Hoắc Giác trầm mặt .

Một lát , gương mặt lạnh nhạt của nhiễm một nụ nhẹ nhạt.

“A Lê, đây.”

***

Khương Lê chậm rãi bước tới, cố nén chua xót đang sôi sục trong lòng, mỉm với Hoắc Giác: “Ta mang cơm trưa cho và A Lệnh đây.”

Hoắc Giác khẽ nhướn mày, vẻ mặt lạnh lùng như tuyết tan đầu đông, thoáng chốc ấm áp hơn.

“Ừ, đưa hộp cơm cho .”

Khương Lê đưa hộp cơm qua, một cô nương mặt tròn ở đằng xa bỗng nhiên sa sầm mặt, giọng khó chịu: “Hoắc công tử, tiểu thư nhà trời sáng dậy cơm trưa cho ngài, riêng món canh Bạch Long nấu mất gần nửa canh giờ, còn Quang Minh hà chích, Trứ Đầu Xuân, Ngự Hoàng Vương Mẫu phạn, đều là những món ăn tinh tế khác . Ngài ăn những thứ cơm canh đạm bạc chứ?”

Cô nương mặt tròn năng nhanh nhẹn lanh lẹ, đến khi nàng đến câu cuối, sắc mặt Hoắc Giác chợt trầm xuống, mí mắt cụp xuống che tia tàn nhẫn thoáng qua đáy mắt.

Tiết Chân bên cạnh, thấy Hoắc Giác vui, vội vàng quát mắng nha cận của : “Tuỳ Vân, im miệng!”

Tuỳ Vân tiểu thư nhà thật sự nổi giận, bực bội ngậm miệng, nhưng vẫn quên liếc xéo Khương Lê một cái.

Hoắc Giác lập tức lạnh mặt, nghiêng đầu Tiết Chân một cái, ánh mắt xa cách lạnh nhạt.

“Từ nhỏ quen ăn cơm canh đạm bạc, món ăn tinh tế Tiết cô nương vẫn nên để dành cho Sơn trưởng thì hơn. Sơn trưởng vì thư viện tận tâm tận lực, hao tổn ít tâm sức, nghĩ đến những món ăn càng thích hợp với Sơn trưởng.”

Giọng thiếu niên vẫn trầm ấm dễ như , lời đều là vì cha suy nghĩ, rõ ràng đến nàng nhưng Tiết Chân đến mức còn mặt mũi nào.

Hành động của nàng đặt mắt ngoài, chẳng là chỉ lo lấy lòng một nam nhân bên ngoài, ngay cả cha ruột của cũng quên ?

Lời nếu truyền ngoài, mặt mũi Tiết Chân nàng còn giữ nữa ?

Cần rằng, Tiết Chân ở thành Đồng An nổi danh là tài nữ, từ khi nàng cập kê đến nay, đến cửa cầu hôn bao nhiêu mà kể.

, nàng tuyệt đối ngờ Hoắc Giác thẳng thừng từ chối ý của nàng như .

Nghĩ đến đây, Tiết Chân khẽ khom , gượng : “Phía cha đương nhiên chuẩn cơm nước, vốn định đến tìm cha thì thấy Hoắc công tử cũng ở đây, nên mới nhất thời nảy ý định, thêm một phần thức ăn. Hoắc công tử mang cơm đến, Chân nhi phiền Hoắc công tử dùng bữa nữa. Tuỳ Vân, chúng thôi.”

Loading...