Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 14

Cập nhật lúc: 2025-07-08 21:45:52

Lúc , Tiết Chân dịu dàng Khương Lê một cái. Bắt gặp ánh mắt Khương Lê cũng hề hoảng hốt, chỉ mỉm tao nhã, gật đầu rời . Trông hòa nhã thiện, hề chút kiêu căng nào.

Khương Lê theo bản năng đáp một nụ .

Đợi chủ tớ hai khuất bóng trong rừng trúc, nàng mới bĩu môi : “Nàng thường xuyên đến đưa cơm cho ?”

Hoắc Giác thấy nàng đầy vẻ ghen tuông, khóe môi khẽ nhếch lên, thản nhiên : “Không , hôm nay là đầu tiên, sẽ .”

Trong lòng Khương Lê vẫn vui, giận Hoắc Giác, mà là những tâm tư khác .

Hoắc Giác tìm một chỗ vắng vẻ, xuống một chiếc ghế đá, với Khương Lê: “A Lê, cơm trưa hôm nay là ?”

Khương Lê rốt cuộc nỡ để đói, mím môi : “Ừm, bánh nhân thịt.”

Nói , lấy từ hộp đựng thức ăn một cái xửng tre, bên trong đặt sáu cái bánh nhân thịt to bằng bàn tay, chiên hai mặt vàng ruộm, đang bốc khói nghi ngút.

Nhân bánh mỗi cái đều khác , thịt dê, thịt bò, thịt heo, còn trứng và miến.

Vỏ bánh giòn ngoài mềm trong, nhân bánh mặn mà thơm ngon.

Hoắc Giác một ăn hết sáu cái bánh, cuối cùng, nhận lấy chén nước mật ong Khương Lê đưa tới uống một gần hết nửa chén.

Thấy hài lòng, Khương Lê giận cũng giận nổi. Hơn nữa, cũng gì sai.

Người như , tiểu cô nương thích chỉ càng ngày càng nhiều. Nếu nào nàng cũng giận dỗi, nhất định sẽ tức thành cá nóc, thì nữa.

Chi bằng để , thứ nữ tử khác , nàng cũng , cho dù , nàng cũng thể học.

Khương Lê nghĩ ngợi một chút, mỉm : “Món gì Xuân gì chích đó nếu thích ăn, đợi học , cũng thể cho ăn, học thứ nhanh.”

Hoắc Giác Chưởng ấn Đốc công mười năm, sơn hào hải vị nào từng nếm qua.

Đối với , món trân tuý quý giá nào cũng sánh bằng một cái bánh nhân thịt do A Lê .

“Không cần cố ý học gì cho .” Hoắc Giác đặt lồng hấp tre trở hộp đựng thức ăn, ngón tay thon dài chậm rãi lướt qua hoa văn lá sen hộp: “Chỉ cần là A Lê , đều thích ăn.”

***

Khương Lệnh ở cửa học đường đợi hồi lâu, mới thấy Khương Lê đến.

“A Lê, tỷ đến muộn ?”

Khương Lê chút chột , nãy chỉ lo cho Hoắc Giác, quên mất , may mà giờ cơm vẫn còn một nửa.

Nàng vội vàng đưa hộp đựng thức ăn, : “A Lệnh, xin , đợi tan học về tỷ sẽ cho món bún huyết vịt ngon.”

Khương Lệnh vì đói mới sốt ruột, mà là sợ tỷ tỷ ngốc nghếch của gặp chuyện gì đường, giờ thấy nàng bình an vô sự, liền thở phào nhẹ nhõm.

“Đã nhé, ngoài bún huyết vịt, còn ăn bánh ngàn lớp tỷ .”

Khương Lê sảng khoái đáp ứng.

Khương Lệnh cầm hộp đựng thức ăn định học đường, liếc mắt thấy Hoắc Giác bên cạnh, nghĩ đến điều gì, vội vàng thúc giục: “Tỷ mau về quán rượu , với Hoắc Giác ca ca dùng xong cơm còn ôn bài.”

Khương Lê đáp một tiếng, Hoắc Giác, cong môi rời .

Nàng , Khương Lệnh hắng giọng, nhỏ nhẹ với Hoắc Giác đang cùng bước : “Hoắc Giác ca ca, yên tâm, hôm nay là ngoài ý , ngày mai nhất định sẽ để A Lê mang cơm đến nữa, tránh phiền .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-14.html.]

Hoắc Giác: “…”

Khương Lê lúc về vẫn đường nhỏ trong rừng trúc, Tiết Chân mặt chút cảm xúc ở sâu trong rừng trúc, bóng dáng Khương Lê khuất dần, khẽ : “Đi tra xem đây là cô nương nhà ai.”

Tuỳ Vân theo ánh mắt nàng , giọng điệu khinh miệt: “Nhìn y phục nàng mặc, liền là cô nương nhà quê . Tiểu thư, cần—”

“Nhiều lời!” Tiết Chân sa sầm mặt, cao giọng quát mắng: “Còn đến lượt ngươi dạy việc ?”

“Dạ, , là nô tỳ nhiều lời!” Tuỳ Vân từ nhỏ hầu hạ bên cạnh Tiết Chân, quá rõ tính tình của vị đại tiểu thư bề ngoài dịu dàng , vội vàng tự vả miệng, lực mạnh: “Tiểu thư, sai .”

Tiết Chân chẳng buồn để ý đến nàng , chỉ cúi đầu, che giấu sự tức giận mặt, bao lâu, khôi phục vẻ tao nhã thường ngày.

Khương Lê trở thành cái gai trong mắt khác, về đến nhà liền lấy vài mảnh bạc vụn, chạy đến hiệu sách Đông Dương tìm Lưu Yến.

“Cái gì? Cô luyện chữ?” Lưu Yến nhướn mày, kinh ngạc : “Trước đây cô ghét nhất chữ ? Sao đột nhiên luyện chữ?”

Khương Lê thành thật : “Ta chỉ bồi dưỡng chút khí chất thư hương.”

Lưu Yến Khương Lê, một lúc , lấy khăn tay che miệng , trêu chọc: “Cô là vì Hoắc công tử chứ gì.”

Khương Lê cũng sợ Lưu Yến chê nàng, gật đầu thừa nhận.

Trước đây Lưu Yến là nữ tử khí chất thư hương nhất mà nàng quen , nhưng hôm nay gặp vị Tiết cô nương ở thư viện, khí độ quanh nàng còn nổi bật hơn cả Lưu Yến.

Hoắc Giác sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi thành Đồng An, đến Thịnh Kinh ứng thí. Hắn sinh tuấn tú, học vấn hơn .

Ai đến Thịnh Kinh sẽ thu hút bao nhiêu tiểu thư khuê các?

Dưới chân thiên tử dù cũng khác với nơi khác, các quý nữ ở đó e rằng còn xuất sắc hơn cả Tiết cô nương .

Nàng , Hoắc Giác sẽ chê nàng đủ , ngay cả việc mài mực thêm hương cũng .

Lưu Yến bộ dạng Khương Lê, khẽ thở dài: “Ta với Oanh Oanh đều từ bỏ Hoắc công tử, chỉ cô vẫn từ bỏ ý định. Thôi , cô luyện chữ, sẽ cùng cô luyện.”

Khương Lê , vui vẻ ôm lấy Lưu Yến: “A Yến, cô là nhất!”

Khương Lê luyện chữ ở chỗ Lưu Yến hai canh giờ, về quán rượu cũng dừng , cầm quyển 《Thiên Tự Văn》 ủ rượu, còn tranh thủ vài chữ ngoằn ngoèo giấy.

Chuyện khiến Khương Lệnh thấy khỏi kinh ngạc.

Hồi nhỏ khi cha còn sống, mỗi bắt bọn họ luyện chữ, A Lê luôn chớp mắt chạy mất dạng. Đối với nàng, luyện chữ là một việc khổ sai, thà bếp nấu nướng còn hơn.

Không là nàng nhất thời nổi hứng, kích thích gì, bây giờ cầm bút lông lên luyện chữ.

Mấy ngày trôi qua như , Khương Lệnh cuối cùng cũng nhịn thắc mắc trong lòng: “Hoắc Giác ca, xem A Lê rốt cuộc ? Nhìn tỷ học chữ hăng say như sắp thi Trạng nguyên .”

Ánh mắt Hoắc Giác khẽ động.

Hắn tâm tư kín đáo, am hiểu lòng .

Chỉ trong chốc lát, liền đoán nguyên do.

Hôm đó, tan học sớm, cố ý đến hiệu sách đợi Khương Lê.

Khương Lê bước khỏi hiệu sách, liền thấy gốc cây đào, dáng thẳng tắp, tựa như cây tùng.

Bước chân nàng khỏi khựng .

Loading...