Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 15

Cập nhật lúc: 2025-07-08 21:45:54

Tiểu cô nương lúc tay còn ôm một chồng giấy Tuyên dùng, đầu ngón tay lem luốc mực tàu.

Dáng vẻ tuy đến nỗi nhếch nhác, nhưng chung quy là hình ảnh cho Hoắc Giác thấy. Trước nàng tuy ái mộ Hoắc Giác, nhưng tính tình vô tư vô lo quen , cũng chẳng giống những cô nương khác ngoài tỉ mỉ sửa soạn.

Giờ đây quả thật khác xưa, như lời , chỉ vài tháng nữa nàng liền cập kê, là đại cô nương .

Khương Lê theo bản năng giấu đồ vật trong tay lưng: “Sao đến hiệu sách? Chẳng lẽ mua giấy bút mực nghiên?”

“Không , cố ý đến đợi .” Hoắc Giác tiến lên hai bước, tay dài vươn , nhẹ nhàng rút chồng giấy trong tay nàng.

“Ê, ê.” Khương Lê trong lòng sốt ruột, đưa tay giành “bức tranh” của , vội vàng : “Huynh ? Mau trả , mực đó còn khô .”

Hoắc Giác cao chân dài, tay đưa lên cao, Khương Lê liền với tới.

Đường phố qua kẻ , Khương Lê cũng tiện tranh giành với , chỉ đành phồng má tức giận về phía .

Hoắc Giác theo nàng, chỉ cách một bước chân.

Gần đến cuối phố, thiếu niên giơ chồng giấy lên, : “A Lê, lát nữa đến hiệu thuốc tìm .”

Khương Lê trừng mắt một cái, xoay quán rượu.

Hoắc Giác tiểu cô nương e lệ giận dỗi, đáy mắt đen láy dâng lên ý .

Trước A Lê ở mặt luôn rụt rè e sợ đến năng cũng rõ ràng, nay học cách trừng mắt .

Tốt lắm.

***

Khương Lê về một bộ y phục, rửa sạch tay, mới len lén từ sân nhà chạy ngoài.

Đến hiệu thuốc, chỉ Hoắc Giác, Tô Thế Thanh cũng ở đó. Khương Lê thấy Tô Thế Thanh, nhất thời kinh ngạc thôi.

Mới vài ngày gặp, Tô bá thể xuống giường, sắc mặt so với hơn chỉ một chút.

Khương Lê trong lòng mừng rỡ, gọi một tiếng “Tô lão bá”, tươi : “Người thể xuống giường ?”

Tô Thế Thanh mỉm đáp: “A Giác đổi cho một phương thuốc khác, thể ngày càng khỏe, hai ngày nay thể xuống giường .”

“Vậy thì thật quá! Tô lão bá là nên tự gặp may mắn. Theo A Lê, nên nhân dịp nghỉ ngơi cho thật , chờ bệnh khỏi , bận rộn ngơi tay giống như .”

Tô Thế Thanh sảng khoái hai tiếng: “Tốt ! Tô bá lời A Lê, nghỉ ngơi thật khỏe!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-15.html.]

“A Giác con theo nó học chữ, hiếm khi con tâm , con hãy học với nó, nếu A Giác la mắng con, con cứ về với Tô lão bá, Tô lão bá sẽ giúp con.”

Nàng học chữ với khi nào?

Khương Lê ngẩn , đầu Hoắc Giác, chạm ánh mắt trong trẻo mà dịu dàng của , cuối cùng cũng vạch trần , chỉ ngoan ngoãn đáp một tiếng .

Thân thể Tô Thế Thanh hết độc tố, tự nhiên thể ở lâu, với Khương Lê vài câu liền về phòng.

Khương Lê theo Hoắc Giác đến phòng khách, trong mới phát hiện bàn bày sẵn giấy bút mực nghiên.

Vị thiếu gia quyết định tự dạy nàng học chữ .

Hoắc Giác án thư, từ từ mài mực, ôn tồn : “A Lê học chữ, tìm ? Chữ của chẳng lẽ hơn Lưu cô nương?”

Chữ của thể ?

A Lệnh bao nhiêu chữ của Hoắc Giác ca ca còn hơn cả .

vấn đề là quá .

Khương Lê mím môi, hồi lâu mới ấp úng : “Giết gà cần dùng d.a.o mổ trâu.”

Vừa dứt lời, động tác tay Hoắc Giác khựng , vài giây , lồng n.g.ự.c bật tiếng trầm thấp.

Khương Lê mặt nóng lên, giải thích: “Ý là, cần dùng tài cho việc nhỏ. Ta học với A Yến là , thì tìm A Lệnh cũng .”

dạy A Lê học chữ.” Hoắc Giác cầm khăn bàn lau tay, nâng mí mắt mỏng, chậm rãi : “Chẳng lẽ A Lê ?”

Không ? Ít nhiều cũng một chút.

Khương Lê nghĩ đến nét chữ mềm mại yếu ớt chút cốt cách của , quả thật cho thấy những chữ đó.

chạm đôi mắt phượng hẹp dài sâu thẳm của Hoắc Giác, câu “ nên lời.

“Cũng .” Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chỉ là, đừng chữ , nếu , về sẽ học với nữa.”

Tiểu cô nương giọng vốn mềm mại, cố tình vẻ uy hiếp, giống hệt một chú mèo con xù lông nhưng móng vuốt.

Hoắc Giác mỉm : “A Lê yên tâm, tuyệt đối sẽ , nếu , cứ để —”

“Dừng dừng.” Khương Lê giơ tay che miệng , cho tiếp: “Huynh đừng thề lung tung, ông trời sẽ thấy đấy!”

Bàn tay tiểu cô nương mũm mĩm, như xương cốt, ấm áp mềm mại.

Loading...