TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 17
Cập nhật lúc: 2025-07-08 21:45:56
Đang lúc A Lê thở dài sườn sượt, thì cách đó ngàn dặm, tại Thịnh Kinh phồn hoa, đèn đuốc sáng trưng, phố xá nhộn nhịp.
Trên phố Trường An, các quán rượu, kỹ viện, quán ăn tấp nập , náo nhiệt vô cùng.
Hà Dũng đảo mắt liên hồi, liếc các cô nương lầu xanh đang vung khăn thơm, thầm cảm thán: Quả nhiên chân thiên tử khác hẳn, ngay cả các cô nương cũng phóng khoáng hơn!
Lần đầu tiên đến Kinh đô áp tải hàng, đang lén lút nghĩ lúc về sẽ đến đây xem thử cho , thì gáy bỗng ai đó gõ mạnh một cái.
Tôn Bình trừng mắt: “Mạng sắp mất , còn tâm trí nghĩ đến nữ nhân!”
Hà Dũng kêu lên một tiếng “Ái chà!”: “Đại ca, chúng chẳng thuận lợi thoát khỏi hang ổ sơn tặc ! Người xưa câu ‘Đại nạn chết, ắt hậu phúc’. Chẳng nơi đây chính là để chúng hưởng phúc ?”
Tôn Bình chẳng buồn để ý đến cái lý lẽ méo mó của Hà Dũng, chỉ hận rèn sắt nên thép mà : “Chuyến áp tải hàng , hai mươi tám Long Thăng tiêu cục suýt nữa là bỏ mạng nơi hoang dã! Nếu nhờ Hoắc công tử giúp đỡ, chúng thể chuyển nguy thành an? Sớm xuống suối vàng gặp Diêm Vương !”
Hà Dũng nhớ đám sơn tặc gặp mười ngày ở trại Bạch Thủy, bất thình lình rùng một cái!
Hắn từng gặp kẻ g.i.ế.c chớp mắt, nhưng gặp kẻ nào g.i.ế.c tàn nhẫn đến thế!
Ngày đó, đội áp tải hàng trại Bạch Thủy cũng đến bảy, tám đội, nhưng vẹn sứt mẻ mà thì chỉ mỗi tiêu cục bọn họ.
Mà nhờ một pho tượng gỗ nhỏ của vị công tử thư sinh ! Thật sự cũng chẳng ai tin.
Hà Dũng nuốt nước miếng, chẳng còn chút tâm tư tìm hoa vấn liễu nào nữa, cùng Tôn Bình rảo bước xuyên qua phố Trường An và phố Như Ý, quẹo đường Chu Tước.
So với phố Trường An đèn hoa rực rỡ, náo nhiệt phi phàm, đường Chu Tước tĩnh lặng như tờ.
Bởi vì cư ngụ con phố đều là những bậc quyền quý, hào tộc danh giá nhất Kinh thành.
Nơi bọn họ cần đến là phủ Định Quốc Công, phủ Tiết gia ngay trung tâm đường Chu Tước, trong lòng Hà Dũng chút lo sợ, nhịn nhỏ giọng : “Đại ca, vị Hoắc công tử rốt cuộc là phận gì? Vừa là tượng Kỳ Lân, là phủ Định Quốc Công, đoán là…”
“Câm miệng!” Tôn Bình trừng mắt : “Đừng tự ý đoán mò phận của Hoắc công tử! Dù ngài là ai, ngươi chỉ cần nhớ, hai mươi tám mạng của Long Thăng tiêu cục đều là do Hoắc công tử cứu. Sau dù lên núi đao, xuống biển lửa, cũng báo đáp ân tình !”
Một khắc , Tôn Bình và Hà Dũng một góc cửa hông của phủ Định Quốc Công, nâng vòng đồng lên gõ “Cốc cốc cốc” cánh cửa son cổ kính.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-17.html.]
Sau cánh cửa nhanh chóng vang lên tiếng bước chân.
Vài thở , cửa “kẽo kẹt” một tiếng mở , một tiểu đồng trông coi cửa mặc áo vải màu chàm xanh, tay cầm lồng đèn giấy bước , đôi mắt tinh ranh nhanh chóng đánh giá hai Tôn Bình, hỏi: “Hai vị là ai?”
Tôn Bình nở một nụ chất phác, từ trong n.g.ự.c lấy hai ống trúc niêm phong, cung kính đưa tới.
“Tại hạ là tiêu đầu Tôn Bình của Long Thăng tiêu cục, đây là nghĩa Hà Dũng của . Huynh chúng nhận lời khác, đặc biệt đến đây đưa thư.”
***
Tôn Bình và Hà Dũng , tiểu đồng chằm chằm ống trúc trong tay vài , xách lồng đèn, bước nhanh tìm đại quản gia.
Quản gia từ Tĩnh Tâm đường của lão phu nhân , thấy tiểu đồng vội vã, nhíu mày hỏi: “Có việc gì mà hốt hoảng ?”
Tiểu đồng thở hổn hển, nở nụ nịnh nọt, : “Lâm quản gia, tiểu nhân ở cửa hông nhận hai ống trúc do đưa thư gửi đến, đều là gửi đến Vô Song viện. Ngài xem… cần trình lên cho Thế tử xem qua ạ?”
Lâm quản gia nhướn mày: “Là thư gửi cho vị ?”
“Không .” Tiểu đồng lắc đầu: “Là… là gửi cho Đồng ma ma bên cạnh hầu hạ Ngụy di nương.”
Lâm quản gia trầm ngâm một lúc, hôm nay Thế tử cung, cho gửi lời nhắn đêm nay sẽ nghỉ trong cung, đợi đến ngày mai tan triều trở về, cũng là buổi chiều.
Tuy rằng việc ở Vô Song viện, Thế tử đều hỏi han cặn kẽ.
… dù cũng chỉ là thư gửi cho một ma ma, liên quan đến vị , thật sự cần đợi Thế tử trở về mới quyết định.
Lâm quản gia phẩy tay: “Nếu là gửi cho Đồng ma ma, thì cứ đưa qua đó, đừng để Đồng ma ma đợi lâu.”
Tiểu đồng vội vàng đáp lời, cầm ống trúc vội vã rời . Tại Vô Song viện.
Đồng ma ma hầu hạ Vệ Xuân tắm rửa xong, liền thấy tiếng chuyện khe khẽ bên ngoài sân.
“Liên Cầm, Liên Kỳ, hai cô ở đây hầu hạ Ngụy di nương cho , lau khô tóc cho di nương sấy ấm. Ta ngoài xem ai ở ngoài đó.”
Đồng ma ma xong, liền vén rèm bước .