TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 29
Cập nhật lúc: 2025-07-08 21:46:12
Tiết Chân ở trong núi lạnh lẽo suốt một đêm, trở về liền sốt cao liên miên mấy ngày. Tiết phu nhân Tào thị mời đại phu giỏi nhất, tìm bà mụ nhất ngày đêm túc trực bên giường nàng .
Những lời đồn đại về Tiết Chân trong thành sớm Tào thị dập tắt. Nay bá tánh trong thành buôn chuyện còn bàn tán việc Tiết Chân bắt cóc nữa, mà là chuyện Huyện lệnh sủng diệt thê.
Tiết Chân tỉnh , việc đầu tiên nàng hỏi là về Tùy Vụ: “Mẹ, xử lý Tùy Vụ xong ? Chỉ cần nó chết, chuyện con bắt cóc sẽ c.h.ế.t đối chứng.”
Tiết Chân vô cùng may mắn, khi tìm thấy, tóc tai nàng rối bời, căn bản ai thấy mặt. Mọi chuyện đổ lên đầu Tùy Vụ là xong, chỉ là Tùy Vụ xưa nay thành thật, chắc ngoan ngoãn lời, giữ một mạng của nàng chung quy vẫn an .
Tào thị lấy khăn lau mặt cho nàng , gật đầu : “Chuyện Tùy Vụ tự sắp xếp, con cứ dưỡng bệnh cho khỏe. Khỏi bệnh , sẽ đưa con về nhà ngoại.”
Tiết Chân ngẩn , ngước mắt Tào thị, : “Con .”
Tào thị ném khăn xuống đất, quát lớn: “Không cũng . Ta chuyện với bà ngoại của con , nửa năm nữa, con sẽ thành với biểu ca con, thành xong lúc thể cùng lên Kinh ứng thí.
Bà ngoại con một lòng con gả Tào gia, con xưa nay thương con. Hôn sự như , khác cầu còn !”
“Biểu ca hôn ước từ , vị Trần cô nương hiện đang ở nhà , còn chuẩn sính lễ cho nàng . Con thích, tại giành duyên phận của khác?”
“Tại ? Con còn tại ?” Tào thị tức giận đến n.g.ự.c đau nhói: “Con thật sự cho rằng đẩy Tùy Vụ là xong chuyện ? Con ngoài hỏi xem, trong thành bao nhiêu tin lời con ?”
Tiết Chân mặt mày tái mét: “Con quản khác, chỉ cần Hoắc Giác nguyện ý tin là , con sẽ tự với . Không nữa, con sẽ cầu xin cha, để cha với , lời của cha nhất định sẽ tin.”
Tào thị : “Tính tình cha con con rõ ? Con nghĩ cha con còn gả con cho nữa ?”
Tiết Chân cắn môi , hốc mắt dần đỏ lên.
Tào thị chung quy vẫn thương con gái, nắm lấy tay Tiết Chân, dịu giọng : “Chân nhi, lời , con bây giờ thể ở Đồng An nữa. Biểu ca con tài hoa hơn , từ nhỏ ý với con, nào chỗ nào thua kém Hoắc Giác? Còn vị Trần cô nương , con cần lo lắng, chẳng qua chỉ là một cô nhi nhà nghèo, tùy tiện gán cái tội tư thông với khác, là thể đuổi nàng khỏi phủ. Chân nhi, xưa nay con phân biệt nặng nhẹ, đừng hồ đồ, biểu ca con bây giờ mới là chồng nhất cho con.”
***
Thời tiết ngày một nóng hơn, chớp mắt đến tháng năm, trong thành Đồng An đều y phục mỏng nhẹ.
Tiết Chân trong xe ngựa, thần sắc hững hờ.
Tùy Vân run rẩy rót cho nàng một chén lài, cẩn thận : “Tiểu thư, uống chút cho đỡ khát ạ.”
Nghe , mắt Tiết Chân rốt cuộc cũng động đậy, lạnh lùng chằm chằm Tùy Vân.
Tùy Vân rùng một cái, cúi đầu như chim cút, ngay đó liền Tiết Chân : “Vén rèm lên, ngột ngạt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-29.html.]
“Vâng, tiểu thư.”
Tùy Vân vén một bên rèm cửa sổ, gió đầu hạ thổi nhẹ , Tùy Vân định gì đó thì cổ tay bỗng nhiên đau nhói.
Tùy Vân kinh hãi đầu , liền thấy Tiết Chân chằm chằm một cửa hàng trang sức ngoài cửa sổ.
Móng tay đ.â.m sâu làn da mỏng manh ở cổ tay, Tùy Vân dám kêu đau, theo ánh mắt của nàng .
Chỉ thấy bậc thềm của cửa hàng trang sức, một thiếu niên tuấn tú như ngọc đang nghiêng đầu một tiểu cô nương mặc váy lụa màu xanh nhạt thêu hoa hải đường.
Không là do ánh nắng quá ấm áp, là vì nguyên nhân khác, đôi mắt vốn lạnh lùng của thiếu niên như tuyết tan, dịu dàng như một dòng suối ấm.
Tiểu cô nương bên cạnh chính là Khương Lê, nàng đang vui vẻ, búi tóc cài một cây trâm ngọc trai trang nhã.
***
Khương Lê sờ cây trâm đầu, hài lòng với tay nghề của thợ thủ công cửa hàng trang sức.
“Lúc Bích Hồng tỷ đưa cây trâm đến rơi mất hai viên ngọc trai, ngờ lão sư phụ tìm ngọc trai giống hệt để sửa cây trâm.”
Hoắc Giác thấy Khương Lê yêu thích buông tay, khẽ cong môi , định mở miệng, bỗng nhiên nụ môi cứng , nghiêng đầu đường lớn.
Một chiếc xe ngựa chậm rãi lướt qua đường, khuôn mặt Tiết Chân ẩn hiện ô cửa sổ đang hé mở.
Hoắc Giác thản nhiên Tiết Chân một cái, đó thu hồi ánh mắt, nghiêng che cho Khương Lê.
Hắn sớm chuyện Tiết Chân và Tào gia từ Tiết Mậu, Tiết Chân hại mạng A Lê, lấy mạng nàng là nương tay . Nếu Tiết Mậu ơn với , sẽ để Tiết Chân sống sót trở về.
Bây giờ nàng rời khỏi Đồng An cũng , nếu nàng động tới A Lê, sợ khống chế ý g.i.ế.c .
Khương Lê Tiết Chân đang trong xe ngựa lướt qua, trong lòng nàng chỉ nghĩ đến cây trâm ngọc trai tìm
của .
“A Lê, còn ăn chè sữa dê hấp nữa ?” Hoắc Giác hỏi.
Mắt Khương Lê sáng lên, vui vẻ : “Muốn, Oanh Oanh tiệm chè mới mấy món chè sữa, món sữa hấp vị hoa quế đặc biệt ngon.”
Xe ngựa Tiết gia xa, Hoắc Giác cúi đầu đôi mắt sáng long lanh của Khương Lê, đáy mắt thoáng hiện vẻ cưng chiều: “Đi thôi, dẫn ăn.”