Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

VÂN CHÂU LÀ TRÂN CHÂU - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:22:11

10

Khi Tịch Liệt đến gặp Trịnh lão gia, đang xem Trần Phương gọt táo.

Đôi tay gầy gò nhưng xương ngón tay rõ ràng, lưỡi d.a.o trong tay di chuyển nhanh như chớp.

Ngón giữa của đặc biệt dài. Người , những ai ngón giữa dài thì đôi tay linh hoạt. Quả nhiên là .

Có lẽ nhờ luyện tập thật nên đường d.a.o của sắc sảo đến mức điêu luyện. Những con thỏ nhỏ tỉa vô cùng tinh xảo, trông sống động như thật.

Hắn đôi mắt phượng sắc lạnh, sống mũi cao thẳng, chóp mũi nhọn, môi mỏng. Là một khuôn mặt bạc tình đáng sợ.

Trong ký ức mơ hồ năm mười tuổi của , một phụ nhân từng nắm tay , chỉ : "Hắn tên là Trần Phương, sẽ bảo vệ con."

Ta mấy khi gặp nữ nhân đó. Mỗi xuất hiện, bà đều vô cùng vội vã. Còn Trần Phương thì luôn theo sát bà, mặt lạnh lùng .

Và bây giờ…. vẫn giữ nguyên vẻ mặt đó.

Ta hỏi: "Nghe , ngươi là do mẫu nhặt về?"

Trần Phương , bỗng lạnh: "Phải."

"Nương nương nhặt về, vốn là để cho dùng."

Ta gật đầu.

"Vậy thì khi về Thanh Thành, sẽ xin phụ hoàng ban ngươi cho ."

Con thỏ nhỏ trong tay lập tức cắt đôi.

Ta cố tình hỏi: "Ngươi ?"

"Điện hạ ưu ái kẻ hèn đến thế, hạ quan vui mừng kịp."

Ta giọng dường như đang nghiến răng nghiến lợi.

"Ồ."

Hắn đương nhiên là .

Là mẫu ơn với , chứ .

Hơn nữa, giờ quyền cao chức trọng, nếu cùng từ quan rời , chẳng sẽ thành uổng phí tất cả ?

💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓

vài ngày ở bến đò Qua Châu.

Mười tám thị vệ tuấn tú mà phụ hoàng hứa ban cho , cuối cùng chỉ còn một nam nhân gầy gò, âm trầm. Hắn đeo túi hành lý lưng, : "Điện hạ, còn ngây gì? Mau lên thuyền."

Hai chữ "lên thuyền", nhấn mạnh.

Mặt sông lặng sóng, chiếc thuyền nhỏ lững lờ trôi. Ta tự hỏi, lẽ trúng cổ trùng gì đó, nên theo yêu cầu của ?

Không thì, đến đây gì? Chỉ là một câu đùa của thôi mà. đến nước , dù đính chính cũng lúc nữa .

Không , về cứ coi như , nương tựa lẫn mà sống.

Đang nghĩ ngợi, Trần Phương bất ngờ đẩy hành lý đến mặt . Ta nhận , chiếc túi quen. Mở xem, hóa chính là những thứ từng sắp xếp khi còn ở Tề phủ.

Mấy nhánh lan bên trong héo rũ. Ngoài còn một vật dụng mang từ Thanh Thành. Ví dụ như chuỗi vòng răng sói của thợ săn nhưng thứ gì liên quan đến Tịch Liệt.

Ta hỏi: "Ngươi lẻn Tề phủ lấy giúp ?"

"Đa tạ ngươi."

Trần Phương .

Hắn chỉ : "Không cần cảm tạ, tiện tay thôi."

Tiện tay?

Lúc , còn , Tề phủ sớm náo loạn đến mức trời long đất lở.

---

11

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/van-chau-la-tran-chau-xodl/chuong-7.html.]

Chớp mắt đến cuối năm. Khi tin tức về Tề phu nhân tập kích truyền đến Thanh Thành, đang chăm sóc mấy chậu lan.

 

Ta suy nghĩ một chút, chợt ngộ .

 

Ta "chec", thì cứ thuận theo tự nhiên thôi. 

 

Tống Trân trở thành phu nhân của Tịch Liệt, lấy danh nghĩa Trịnh thị. Nhiều năm , nàng Tống Trân.

 

Nhiều năm , nàng Tống Trân, còn nàng Trịnh thị. Nghĩ đến đây, nhịn mà bật .

 

Đây tính là một loại duyên phận ? Chỉ là , Tịch Liệt mà rơi vài giọt nước mắt ? Dù cũng từng là phu thê một hồi. 

 

 Đang miên man suy nghĩ, liền thấy Trần Phương xách một con hồ ly trắng bước .

 

Có lẽ là mùa đông, nên con hồ ly ăn đến béo tròn như một quả cầu nhỏ.

 

Giờ cơm no áo ấm, cũng còn thích sát sinh. Ta đang định khuyên thả nó , thì ngay giây tiếp theo, cục lông đang run lẩy bẩy nhét lòng .

 

"Trời lạnh , thể lò sưởi tay."

 

Ta ngây ôm lấy con hồ ly, ngước Trần Phương. 

 

Vừa một trận tuyết rơi. Lông mày còn vương mấy bông tuyết.

 

Hắn hình như béo lên một chút so với lúc ở kinh thành, nhưng vẫn thuộc dạng gầy.

 

May mà dù gầy, nhưng đều là cơ bắp rắn chắc, đến mức yếu ớt.

 

"A Muội chằm chằm gì?"

 

Từ lúc đề nghị kết nghĩa với , liền thích bất thình lình gọi như

 

Hắn cong khóe môi, nụ vẫn mang theo vẻ quỷ quyệt như cũ. 

 

Nhìn suy nghĩ của , : "Nó , giec nó gì?"

 

Ta á khẩu gì. Trần Phương tiếp tục: "Hơn nữa, bây giờ là của . Muội giec ai, mới giec đó."

 

Nếu để ngoài lời , chắc chắn sẽ hiểu lầm. Ta chẳng buồn để ý đến nữa, ôm lấy con hồ ly trắng bước phòng nên thấy kẻ phía , đang khẽ nở nụ .

Loading...