Vì Sao Đưa Anh Đến
Chương 3
“Thật ra em đã không tin điều này từ lâu rồi.”
Cô đưa những ngón tay lạnh lẽo lên má tôi và xoa nhẹ.
Cô xoa xoa, rồi từ từ đặt bàn tay xuống, hơi thở ấm áp đang ở rất gần tôi, “nhưng dù sao cũng cảm ơn anh. ”
“Anh là người đầu tiên nói những điều như vậy với em, và có lẽ là người cuối cùng,” giọng cô dần trở nên nhẹ nhàng hơn.
“nếu như……”
Tôi biết cô ấy muốn nói gì.
Nếu không phải vì khởi đầu câu chuyện tệ đến như vậy, nếu không phải vì chúng ta đã gặp nhau theo cách như thế này.
Nếu như—
3.
Chúng tôi đã trải qua hai tháng yên bình ở Nam Thành, sau khi trở về Bắc Kinh, tôi lập tức đưa Mạnh Tư Nguyệt đi dự thi.
Tin tức về việc chúng tôi trở lại Bắc Kinh lan ra, và điện thoại của tôi đổ chuông liên tục.
Đầu tiên là Giang gia, mẹ Giang tức giận run rẩy nói trong điện thoại: “Thằng con bất hiếu…”
Tôi bình tĩnh nhắc nhở: “Bình tĩnh đi, đừng tức giận như vậy”.
Mẹ Giang: “Hai tháng nay con đi đâu vậy hả?”
Tôi: “Đi hưởng tuần trăng mật nha.”
Mẹ Giang: “.”
Bà chưa kịp nói xong thì ba Giang đã giành lấy điện thoại của bà.
Cha Giang cũng không có phản ứng gì nhiều, dù sao tôi cũng không trì hoãn việc gì, thậm chí còn mang về cho công ty một vài dự án.
Ông ấy chỉ bóng gió hỏi tôi: “Nghe nói gần đây con hết sức giúp đỡ, ủng hộ cho Mạnh Tư Nguyệt? Mối quan hệ vợ chồng quả thực rất quan trọng, nhưng dù sao cô ấy cũng chỉ là một người phụ nữ, đừng vì cô ấy mà ảnh hưởng đến công việc.”
Tôi nói cho có lệ: “Được rồi, con biết, con hiểu.”
Sau khi cúp điện thoại, những người bạn của tôi biết tin cũng đã kéo đến.
Một số người quan tâm hỏi tôi có thực sự có tình cảm với Mạnh Tư Nguyệt hay không? Một số là người theo đuổi Hứa Nhuận Ninh, bọn họ tức giận trách cứ tôi, hỏi tôi sao có thể đối xử với Hứa Nhuận Ninh như vậy?
Mặc Phong càng tức giận hơn: “Cậu cứ như vậy bỏ Ninh Ninh ở lại thủ đô hai tháng sao?! Giang Mục Dã, cậu vẫn còn là người sao? Rốt cuộc Mạnh Tư Nguyệt có gì tốt, cô ta bỏ bùa cậu à? ”
Tôi hỏi lại: “Vợ mình không quan tâm, không lẽ lại quan tâm người ngoài?”
Mặc Phong: “Cậu nói cho rõ ràng, ai là người ngoài ?”
Tôi nói: “Ai muốn can thiệp vào cuộc hôn nhân của tôi thì đó là người ngoài”.
Mặc Phong cố chấp: “Ninh Ninh hai tháng này rất khổ sở, khóc rất nhiều.”
Tôi: “Không phải việc của tôi.”
Mặc Phong: “Cậu! Giang Mục Dã, cậu thật sự không để ý tới Nhuận Ninh sao?”
Tôi: “Không phải việc của tôi.”
Mặc Phong cười lạnh: “Vậy thì đừng trách tôi không quan tâm đến tình anh em. Nếu cậu không muốn chăm sóc Ninh Ninh, tôi sẽ chăm sóc cô ấy.”
Tôi đáp: “Chúc cậu trăm năm hạnh phúc”.
Nói xong tôi cúp máy.
Ngay cả Hứa Nhuận Ninh cũng gọi cho tôi.
Trước đây Giang Mục Dã là người dỗ dành cô, đây là lần đầu tiên Giang Mục Dã không chủ động liên lạc với cô trong thời gian dài như vậy.
Lúc đầu, cô ta luôn tự tin đã nắm được Giang Mục Dã trong tay, sau khi tôi đến đây cô ta đã bắt đầu hoảng loạn, lần này khi gọi điện cho tôi, cô ta khóc lóc thảm thiết.
“Anh Mục Dã…”
Trong khoảnh khắc, tôi chưa nhận ra là giọng nói của ai: “Cô là ai?”
Tiếng khóc nức nở ở đầu bên kia rõ ràng đã dừng lại: “Em là Ninh Ninh.”
“Ồ,” tôi trả lời thẳng thừng, “Không phải tôi đã chặn cô rồi sao?”
Hứa Nhuận Ninh im lặng một lát, sau đó thấp giọng hỏi tôi: “Anh còn giận em à?”
Tôi vốn không muốn nói nhảm với cô ta, nhưng nghe xong, tôi vô cùng thích thú hỏi: “Tôi tức giận cái gì?”
“Anh trách em đã không bày tỏ tình cảm của mình sớm hơn… ” giọng nói của cô ta nghe vô cùng đau khổ ” Em cũng muốn ở bên anh Mục Dã, nhưng em không có đủ can đảm, em không còn là người nhà họ Mạnh nữa, em. …”
“Vậy nên cô đã hạ thuốc tôi à?” Tôi ngắt lời cô ấy, “Lại ra bên ngoài tung tin đồn là Tư Nguyệt làm không phải sao?”
Đầu bên kia của điện thoại im lặng gần như ngay lập tức.
“Anh Mục Dã, anh nghe ai…” Từ Nhuận Ninh giả vờ rất vô tội, nhưng trong giọng điệu lại mang theo một chút sợ hãi, cứng nhắc.
“Sao anh có thể tin tưởng người ngoài? Làm sao em có thể, làm sao em có thể làm ra chuyện như vậy? ”
“Cô nghĩ là tôi không biết gì sao?” Tôi mỉm cười, “Đã dám làm thì phải sẵn sàng chịu hậu quả. ”
[Chỉ là tôi sẽ không đòi lại khoản nợ này từ cô – người khác sẽ đòi lại nó.]
Mối quan hệ gia đình của Giang gia thật thú vị, tình yêu giữa Giang Mục Dã và Hứa Nhuận Ninh là một trò lừa đảo, và tình bạn giữa Mặc Phong và Giang Mục Dã càng dễ vỡ như bọt biển.
Không chút thú vị.
Cảm thấy nhàm chán, tôi chặn bọn họ và đi đón Mạnh Tư Nguyệt.
Cô ấy rất bận rộn, mỗi ngày có rất nhiều việc phải làm, có lúc chúng tôi ăn tối cùng nhau, có lúc không. Tôi không bao giờ xen vào việc làm của cô ấy, cũng sẽ không chủ động hỏi thăm mà sẽ chủ động đến đón, sau đó mỗi tối đều thắp sáng đèn điện chở cô trở về.
Mạnh gia gần đây gặp rắc rối nên không làm phiền Mạnh Tư Nguyệt.
Công việc kinh doanh của Mạnh gia đột nhiên không suôn sẻ, khi họ hoảng loạn, đã gọi điện nhờ tôi giúp đỡ.
Miệng tôi đồng ý, quay lại lập tức giúp Mạnh Tư Nguyệt dọn dẹp những dấu vết mà cô chưa dọn sạch sẽ.
Những việc này đều do Mạnh Tư Nguyệt làm, tôi biết rất rõ.
Một cô gái hai mươi hai tuổi sao có được năng lực lớn như vậy, đương nhiên là cô ấy đã âm thầm mượn thế lực của Giang gia.
Tôi không can thiệp vào việc cô ấy làm, cùng lắm là tôi giúp cô ấy giảm bớt một số phiền toái.
Mạnh gia không biết rằng họ đã lãng phí một thiên tài.
Họ không nhớ rằng Mạnh Tư Nguyệt chỉ đến Mạnh gia một lần đã có thể nhận ra gia chủ.
Họ không nhớ rằng Mạnh Tư Nguyệt được mời tới bữa tiệc tối, nguyên nhân là vì cô ấy giúp anh họ làm một dự án, không nhớ cô ấy cũng vào công ty của Mạnh gia làm việc, nhưng cuối cùng lại bị ép lấy chồng sớm.
Hứa gia ngay từ đầu đã chủ mưu tráo con, họ không quan tâm đến Mạnh Tư Nguyệt, đương nhiên sẽ không nhớ rằng cô gái này khi còn nhỏ đã vô cùng thông minh, gặp qua một lần liền nhớ, xuất khẩu thành thơ, dù cho có bị người ta tận lực vùi lấp thì vẫn ưu tú đến chói mắt.
Cô ấy luôn đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh đại học, cô ấy thể hiện bình thường ở trường cấp ba, nhưng vẫn đỗ vào một trường đại học tốt trong kỳ thi tuyển sinh đại học.
Trong suốt hai năm bị gia đình ép đi làm, cô không ngừng học tập một ngày nào và gặp được nhiều người bạn sáng suốt và có năng lực.
Tuy vậy, Mạnh Tư Nguyệt vẫn quá yếu đuối trước những gã khổng lồ như Mạnh gia và Giang gia.
Vì vậy, ngôi sao của tôi ảm đạm đi nhưng nó sẽ sớm rực rỡ trở lại mà thôi.
4
Tôi bắt đầu dần nắm quyền lực của nhà họ Giang và thu thập cổ phần từng chút một.
Không ai để ý đến điều này, kể cả Cha Giang.
Cho dù ông ấy có nhận ra thì chắc chắn cũng sẽ không quan tâm quá nhiều – trong mắt ông ấy, tài sản của gia đình quan trọng hơn, với tư cách là người thừa kế, tôi không còn lụy Hứa Nhuận Ninh nữa, ông ấy rất hài lòng.
Tại cuộc họp thường kỳ của công ty, tôi nghe báo cáo từ công ty tên “Minh Húc”, bình tĩnh nói: “Tôi hiểu.”
Sau cuộc họp, người quản lý theo tôi vào văn phòng.
“Tôi không biết công nghệ của công ty này đến từ đâu. Bây giờ, nó đã có một vị trí trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo ở Trung Quốc,” người quản lý nói “Thị phần của chúng ta cũng đã bị thu hẹp…”
Tôi bấm vào con robot dọn phòng ở trong lòng và không khỏi mỉm cười: “Dễ thương quá.”
Người quản lý: “?”
Khi con robot “Smart Home” dùng để dọn phòng dịch vụ này được tung ra, nó đã gây chấn động và ngay cả Giang gia cũng nghe nói về nó.
Cha Giang đến gặp tôi để giải thích sự cần thiết phải có được giấy phép bán hàng “Robot thông minh”.
Sau đó, như thường lệ, tôi lái xe về nhà với tâm trạng vui vẻ.
Tôi hỏi Mạnh Tư Nguyệt liệu cô ấy có muốn ăn tối ở nhà không, cô ấy nói cô ấy đã ăn tối bên ngoài.
Tôi hỏi cô ấy một lần nữa liệu tôi có thể đón cô ấy không, nhưng cô ấy không trả lời.
Nhưng một giờ sau, tôi nhận được cuộc gọi từ Mạnh Tư Nguyệt.
Đầu bên kia điện thoại ồn ào, một giọng nữ vang lên: “Anh là bạn của Tư Nguyệt à?”
Tôi cau mày nhưng không phủ nhận: “Cô là?”
“Cô ấy say rồi…” Người phụ nữ dừng lại, dường như bị đau đầu, “Tôi muốn đưa cô ấy về nhà, nhưng cô ấy nhất định phải gọi điện cho anh.”
“Hai người đang ở đâu?” Tôi bắt đầu mặc quần áo, “Tôi đi đón cô ấy.”
Người phụ nữ cho tôi địa chỉ, đầu bên kia điện thoại đang im lặng thì bỗng tôi nghe thấy một giọng nói có phần khẩn cấp.
“Giang…” Giọng cô say đến mức không rõ ràng: “Giang Mục Dã?”
Từ sau lần bị bỏ thuốc, Mạnh Tư Nguyệt bắt đầu không uống rượu.
Nhưng hôm nay có lẽ cô ấy quá vui vẻ.
“Hả?” Tôi vội vã mở cửa xe, “Đợi một chút, anh sẽ tới ngay.”
“Giang Mục Dã,” cô ấy thì thầm tên tôi, đột nhiên mỉm cười, như đang chia sẻ một bí mật.
“Giang Mục Dã.”
“Sao vậy?” Tôi không khỏi hạ thấp giọng, “Em thấy khó chịu à?”
Cô nói: “Khi nào anh đến đón em?” “Đây là lần đầu tiên có người đến đón em.”
Tôi im lặng, tim tôi như bị vật gì đó đâm vào, cảm giác lạ lùng khiến tôi ôm chặt ngực, cả những ngón tay của tôi cũng tê dại.
“Anh sẽ đón em ngay bây giờ,” tôi đột nhiên đưa ra lời hứa hẹn, “Sau này anh cũng sẽ luôn đón em.”
“Thật sao?” Tôi có thể nghe thấy câu hỏi. “Anh có nói dối em không?”
“Anh sẽ không bao giờ nói dối em,” tôi nói, “anh thề.”
“Được,” giọng cô nhẹ nhàng, “Em tin anh.”
Tôi lái xe rất nhanh và đến nhà hàng ngay lập tức.
Mạnh Tư Nguyệt được người đỡ đứng ở cửa, ánh mắt mơ hồ nhưng vừa nhìn thấy tôi liền sáng lên.
Có một vòng người vây quanh cô ấy. Người phụ nữ dẫn đầu có mái tóc ngắn. Khi cô ấy nhìn thấy tôi có chút kinh ngạc: “Giang tổng?”
Một nhóm ba người cũng có biểu hiện khác nhau.
Tôi không biết cô ấy, nhưng vẫn gật đầu chào hỏi và đưa Mạnh Tư Nguyệt đi.
Cô ấy say đến mơ hồ, lặng lẽ ngồi ở ghế phụ trong khi tôi thắt dây an toàn cho cô ấy. Cô ấy cũng không phản ứng gì cả, chỉ ngước mắt lên nhìn tôi, đôi mắt cô ấy thẳng tắp và mông lung, như thể anh trăng chiếu xuyên qua đám mây.
Trong khi tôi đang lái xe, cô ấy cứ nghiêng đầu nhìn tôi.
Tôi thấy tai mình đỏ bừng nhưng không thể bảo cô ấy nhìn đi chỗ khác, chỉ có thể tập trung lái xe, giả vờ như không biết.
Cô ấy vẫn đang nhìn tôi.
Khi tôi đưa cô ấy ra khỏi xe, cô ấy đã buồn ngủ và không thể đứng vững được.
Tôi bế cô ấy đặt lên giường, vừa định giúp cởi giày, cô ấy đột nhiên ngồi dậy nói: “Em muốn đi tắm.”
TÔI:”……”
Chứng bệnh sạch sẽ của Mạnh Tư Nguyệt rất nghiêm trọng và cô ấy không thể ngủ nếu không tắm.
Tôi chỉ có thể vào bồn tắm xả nước, sau đó đứng canh cửa phòng tắm, gọi điện cho cô ấy hai phút một lần, sợ cô ấy ngủ quên trong đó.
Cô loạng choạng bước ra khỏi phòng tắm để đánh răng, bộ đồ ngủ treo lỏng lẻo quanh người, không cài cúc.
Tôi nhìn thoáng qua, má đỏ bừng, vội vàng che mắt lại: “Tư Nguyệt, mặc quần áo vào đi.”
“Mặt anh đỏ quá.” Cô ấy từ từ tiến lại gần tôi, đưa tay sờ trán tôi, trên gò má xinh đẹp có thể thấy rõ ràng sự bối rối, “Anh có bị sốt không?”
Toàn thân tôi sắp bốc cháy, tôi lo lắng cô ấy ở trong phòng tắm một mình, cũng không dám nhìn cô ấy, chỉ có thể nhắm mắt giúp cô ấy cài khuy áo.
“Anh không có.”
Cô ấy lặng lẽ đứng đó, để tôi giúp, nhưng lại bắt lấy tay tôi ngay khi tôi định thu tay về.
Tôi cứng người tại chỗ, không thể cử động.
Ngón tay của cô gái vừa mảnh vừa mềm, vừa mới tắm xong, đầu ngón tay còn ấm áp, nhẹ nhàng siết chặt lòng bàn tay tôi, nói: “Giang Mục Dã.”
“Ừm…” Tôi mơ hồ trả lời, “Có chuyện gì thế?”
“Anh đang giúp em,” ngón tay cô nhanh nhẹn luồn vào ngón tay tôi và đan chúng vào nhau, như thể đang chơi đùa.
“…Em biết anh đang giúp em.”
Ánh mắt cô rất hỗn loạn và mơ hồ: “Chỉ có anh… mới sẵn sàng giúp em.”
Chúng tôi đứng, cô ấy hơi ngẩng đầu lên, mái tóc đen dài mềm mại ướt đẫm, làm nổi bật đôi vai trắng nõn với cần cổ đẹp tinh tế, sạch sẽ.
Tôi thậm chí không dám nhìn thẳng vào cô ấy: “Anh không giúp gì cả.”
“Anh có biết em đang làm gì không?” Cô tiến lại gần một bước, giống như một đứa trẻ phải nhận được câu trả lời, ngây thơ, kiên trì nói: “Giang Mục Dã, anh có biết em đang làm gì không?”
“Anh biết,” tôi cảm thấy choáng váng, ngượng ngùng lùi lại một bước, lại bị cô ấy đẩy vào cửa, “Anh nghĩ… đã đến giờ đi ngủ rồi.”
Cô đặt tay còn lại lên vai tôi, nhón chân, áp đôi môi mềm mại vào tai tôi: “Sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?”
Tôi chưa bao giờ trải qua tình huống xấu hổ như vậy, tôi không dám đẩy vì sợ cô ấy ngã, tay để đâu cũng không được tự nhiên, nhìn đâu cũng thấy tội lỗi nên chỉ có thể nhắm mắt lại: “bởi vì “em là Mạnh Tư Nguyệt. ”
Giọng nói của cô đột nhiên im bặt.
Tôi kinh hoàng mở mắt ra, chỉ thấy đôi mắt cô đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của tôi, mặt tôi nóng lên như đang bị thiêu đốt.
Ánh mắt của cô từng bị đè nén, bình tĩnh như một vũng nước tĩnh lặng, đột nhiên rung chuyển, đôi mắt đen luôn điềm tĩnh đó lấp đầy hình dáng tôi.
Một lúc sau, cô hôn lên môi tôi.