Hoàng Tước
Chương 3
07
Thanh Nhạn mặc vũ y, đi tới trước mặt ta: “A tỷ, tỷ nghỉ ngơi thật tốt, vũ điệu này ta nhảy thay tỷ, chúng ta lớn lên giống nhau, người bên ngoài sẽ không nhận ra.”
Hoa Triều nghênh thần, du xuân phác điệp, khiêu thái đạp thanh, kết thúc viên mãn.
Bỏ lớp trang điểm, Thanh Nhạn vui vẻ bước vào phòng của ta: “A tỷ yên tâm, ta nhất định không làm nhục thanh danh của tỷ.”
“Ta đâu có danh tiếng gì?”
Nói được một nửa, ta đột nhiên nhớ tới vài ngày trước.
Chuyện nghênh thần nạp phúc vốn sẽ không giao cho Thẩm gia, bởi vì Thẩm gia là môn đệ võ tướng, con cái đều thiện võ, không giỏi văn nhã, hơn nữa hung danh song nữ nhà Thẩm gia đời này đã truyền ra bên ngoài.
Nhưng đầu năm, Thanh Nhạn cãi nhau với người ta, buột miệng nói: “A tỷ nhà ta văn võ song toàn, múa nghênh thần có gì khó? A tỷ nhà ta cái gì cũng biết múa.”
Cứ như vậy, Nghênh Thần Vũ mới rơi vào trên người ta.
Thanh Nhạn thấy sắc mặt ta khẽ thay đổi, “rầm rì” vài tiếng: “Xem đám người đáng ghét kia về sau còn nói nữ nhân Thẩm gia chỉ biết múa đao lộng thương hay không.”
Ta cười chỉ vào trán của nàng: “Muội đó, việc này đã xong thì thôi. Phụ thân sắp xuất chinh, lần này ta và muội đi theo, phải chuẩn bị đầy đủ mới được, trên sa trường đao kiếm không có mắt, đợi ta khỏi bệnh, nhất định phải tỷ thí với muội một phen.”
Thanh Nhạn lập tức ỉu xìu, bĩu môi: “A tỷ, phụ thân luôn nói tỷ là tướng tài trời sinh, ta làm sao so được với tỷ chứ?”
“Bớt đi, nếu muội dụng tâm học, sẽ không kém ta đâu.”
Ta và Thanh Nhạn đang vui đùa ầm ĩ, ngoài phòng thông báo phụ thân đã trở về, có chuyện quan trọng cần bàn bạc với chúng ta.
Trong thư phòng, sắc mặt phụ thân ngưng trọng.
Trong lòng ta căng thẳng, hỏi: “Phụ thân, là Biên Thành xảy ra chuyện gì sao?”
Phụ thân khoát tay áo, thật lâu sau, ông báo cho chúng ta biết mọi chuyện.
Bệ hạ muốn nạp ta làm phi, chính xác mà nói, là muốn nạp Thanh Nhạn, người thay ta khiêu vũ làm phi.
Sắc mặt của ta và Thanh Nhạn đều trắng bệch.
08
Thế nhân đều biết, thiên tử Bùi Thiệu nhớ nhung Giang Uyển Ninh, con gái Thái phó trước đây, từ sáu năm trước nàng ta hòa thân gả đến Định Quyết, Bùi Thiệu không gượng dậy nổi, chìm đắm trong tình yêu.
Cho đến ba năm trước tiên đế băng hà, tiên thái tử cũng băng hà, Bùi Thiệu đăng cơ, hắn bắt đầu liên tiếp nhét người tương tự nàng ta vào hậu cung.
Ta cùng Thanh Nhạn lớn lên ở biên thùy, không thường xuyên hồi kinh, càng chưa từng tận mắt thấy qua Giang cô nương trong lời đồn, hôm nay nghĩ đến dung mạo hai người ta và nàng hẳn là có chỗ tương tự.
Thanh Nhạn quỳ xuống: “Phụ thân, con gả. Mọi chuyện đều là vì con mà xảy ra, là con gây ra tai họa này, con và a tỷ dung mạo giống nhau, từ hôm nay trở đi, con làm Thẩm Lan Nhược, a tỷ làm Thẩm Thanh Nhạn.”
Nàng giả vờ rất tốt, nhưng ta vẫn nghe thấy tiếng khóc nức nở trong giọng nói của nàng.
Ta suy nghĩ rồi nhanh chóng đưa ra quyết định: “Phụ thân, bệ hạ muốn cưới Thẩm Lan Nhược, để con đi.”
Thanh Nhạn và ta không ngừng tranh chấp, phụ thân bảo chúng ta về phòng nghỉ ngơi trước.
Tiếng động vang lên, ánh đèn trong thư phòng loang lổ.
Ta khẽ gõ cửa, xin cầu phụ thân đồng ý cho ta vào cung.
“Nhược nhi, con cũng biết đây là con đường không lối về, bước lên sẽ không thể quay đầu lại, con sẽ không thể cầm lấy cây thương kia nữa.”
Ta biết, nhưng không còn cách nào khác, cũng không thể đẩy Thanh Nhạn vào hố lửa.
Thầy bói nói ta mệnh quý, sau này tất có thành tựu.
Theo lời hắn nói, ta ba tuổi biết binh thư, năm tuổi thông binh pháp, chín tuổi giải chiến cuộc, mười bốn tuổi dẫn kỵ binh tập kích bất ngờ doanh trại địch, mười sáu tuổi đơn thương độc mã bắt thủ tướng quân địch.
Chỉ có điều, hắn tính không hoàn toàn chuẩn.
Mười bảy tuổi, ta sẽ vào cung, cuối cùng không cầm được cây thương kia nữa.
“Phụ thân, tính tình Thanh Nhạn ngay thẳng, không có chút tâm cơ, nơi đó không thích hợp với nàng, nếu cố ý để cho nàng vào cung, đến lúc đó không chỉ có tính mạng Thanh Nhạn khó giữ được, chỉ sợ Thẩm gia cũng bởi vậy mà vạn kiếp bất phục.”
“Cho con vào cung là biện pháp tốt nhất.”
Phụ thân im lặng dạo bước trong phòng, khi trời sắp sáng, ta và ông ấy cuối cùng đạt được sự nhất trí.
Khi đó ta không biết Thanh Nhạn cũng ở ngoài phòng nghe cả một đêm.
09
“Sau khi a tỷ vào cung, ta vẫn thấp thỏm lo âu, chỉ cố gắng kiếm được thật nhiều quân công, có thể làm chỗ dựa cho tỷ. A tỷ, xin tha thứ cho sự hèn nhát của ta, e ngại cuộc sống trong cung.”
Phụ thân từng gửi thư nói với ta, trải qua chuyện này Thanh Nhạn đã thay đổi rất nhiều, giống như trưởng thành trong một đêm.
Sau khi ta vào cung, Thanh Nhạn đánh thắng hết trận này đến trận khác, ta cũng nước lên thì thuyền lên, từ từ ngồi vững vàng vị trí hoàng hậu.
Về sau nàng làm chủ tướng biên thành, phụ thân xin lệnh lui xuống, cho đến ba năm trước được bổ nhiệm để tiêu diệt thổ phỉ.
“A tỷ, lúc tỷ thấy được phong thư này, hẳn là ta đã đi gặp tổ tiên Thẩm gia, xin hãy tha thứ cho sự ích kỷ của ta, không muốn đầu hàng. Quả thật, lần này đầu hàng sau này nhất định cũng sẽ có cơ hội đoạt lại thành trì, nhưng ta nghĩ trăm ngàn năm sau, hậu nhân sẽ không nhớ rõ lúc trước vì sao ta lại đầu hàng, chỉ nhớ có một nữ tướng quân mở cửa thụ hàng, nữ tử lập thế vốn đã gian nan, ta không thể lại tăng thêm gánh nặng trên người các nàng.”
Một niệm tưởng còn sót lại của ta hoàn toàn tan biến, lòng của ta giống như là bị người ta bắt lấy xoa nát, đầy đau đớn.
Ta hiểu lời của Thanh Nhạn.
Không nói trăm năm sau, không nói thân nữ tử, chỉ bàn trước mắt, một vị tướng quân luôn bại trận, ngẫu nhiên thắng trận sẽ được dân chúng hoan nghênh, nhưng một vị tướng quân chưa bao giờ thất bại, nếu bại một lần sẽ bị thế nhân thóa mạ.
Thanh Nhạn biết không thủ được thành này, cho nên nàng sớm sắp xếp cho tinh nhuệ và bách tính trong thành đều rút lui, cửa thành mới có thể thất thủ nhanh như vậy.
Hàng thì có thể bảo vệ sinh mạng cho bách tính trong thành, nhưng lại chặn đường nữ tử đời sau, như vậy lại thẹn với trung nghĩa trong lòng, hàng hay không hàng đều sai, nàng nói nàng không thể thêm ô danh trên người nữ tử nữa.
Cho nên, nàng lấy thân mình phá cục diện này.
Đọc xong thư, trong đầu ta hiện lên bộ dạng quật cường của Thanh Nhạn, tâm lại bị xé rách đến đau đớn.
Ta cẩn thận cất kỹ lá thư, chỉnh trang lại bản thân, đi ra khỏi phòng.