Hoàng Tước
Chương 4
10
Trăng treo cao trên bầu trời, tiếng sáo trúc bên ngoài Khôn Ninh cung vang lên không dứt, trong Khôn Ninh cung thì hoàn toàn bất đồng, im ắng.
“Phá Vân đã tập hợp đủ chưa?”
“Đã triệu hồi hết, chỉ đợi tướng quân trở về.”
Phá Vân là đội quân mà ta tự tay đào tạo ra khi theo phụ thân xuất chinh, có nam có nữ, không nghe quân lệnh, chỉ nghe lệnh từ ta.
Phụ thân từng bởi vậy mà trách cứ ta, nhưng về sau ông thấy ta có chừng mực, cũng không làm chuyện gì khác người, cộng thêm Phá Vân nhiều lần lập kỳ công, liền mặc kệ.
Trước khi ta vào cung, giải tán bọn họ, chỉ có Đàn Nguyệt và Đàn Tinh theo ta vào cung.
“Để cho mọi người chuẩn bị đi.”
Sáng sớm hôm sau, ta pha trà nấu rượu chờ Giang Uyển Ninh, hôm qua từ biệt, nàng hẳn là có lời muốn nói với ta.
Nhưng không nghĩ tới người đến lại chính là Bùi Thiệu.
“Lan Nhược, nếu ngươi ghen tỵ, có thể nói thẳng với trẫm, cần gì phải làm mất mặt Uyển Ninh giống hôm qua?”
Trong lời nói của hắn còn xen lẫn vài phần đắc chí, khiến trong lòng ta cảm thấy ghê tởm.
“Bệ hạ hiểu lầm rồi, hôm qua thần thiếp đúng là thân thể không khỏe.”
Đêm qua khóc dữ dội, hôm nay ánh mắt có chút sưng đỏ, ta nói lời này Bùi Thiệu cũng không tin, hắn nhất định cho rằng ta vì hắn mà khóc cả đêm.
Ta: “…”
Hắn tự mình nói, lòng ta mệt mỏi, không muốn tranh luận với hắn.
Nhưng trước khi đi, hắn lại mặt dày đòi ta một chiếc trâm cài lá liễu, nói là muốn tặng cho Giang Uyển Ninh làm lễ vật tân hôn.
Hắn biết ta rất quý cây trâm này, nhưng hắn không biết đây là vật duy nhất mà muội muội ta để lại cho ta.
Ta không đồng ý, hắn cho rằng ta ghen tị.
Ta hoàn toàn nổi giận: “Bùi Thiệu, gương trong ngự thư phòng và tẩm cung bị rỉ sét hay là bị kẻ trộm trộm mất? Có thể soi nhiều hơn hay không? Ngài muốn dáng người không có dáng người, muốn dáng vẻ không có dáng vẻ, cũng có tuổi rồi, ngài cảm thấy mình có điểm nào đáng để ta tranh giành? Khác gì mắt ta bị mù?”
Tiếng nói vừa dứt, không khí xung quanh đều yên tĩnh, không khí Khôn Ninh cung cũng xấu hổ vô cùng.
Cuối cùng Giang Uyển Ninh tới, nàng cười hòa giải, nói mình không thích đồ người khác dùng qua, lôi kéo Bùi Thiệu đi.
Từ sau khi Giang Uyển Ninh vào cung, nhiều ngày Bùi Thiệu không vào triều, cả ngày ở hậu cung uống rượu mua vui.
Đại thần dâng thư khuyên can mấy ngày liên tiếp, Bùi Thiệu đều làm như không thấy.
Ta thầm thán phục sự cao minh của kế sách nước địch, một mỹ nhân đổi một tướng quân và một tòa thành trì.
Ngay cả một quốc gia.
Ta đã gửi một lá thư cho phụ thân của ta.
Dã tâm sói của Định Quyết rất rõ ràng, tương lai không xa e rằng sẽ có một hồi ác chiến.
11
Trong lòng phiền muộn, ta ở trong viện đùa giỡn trường thương.
Giang Uyển Ninh tới.
Ta thu ngân thương lại, cùng nàng ta ngồi ở chòi nghỉ mát.
“Cô nương hận ta sao?”
Tất nhiên là hận, chỉ có điều bộ dạng này của nàng ta làm cho ta nhớ tới một lời đồn.
Nghe đồn, năm đó Bùi Thiệu và tiên thái tử cùng yêu Giang Uyển Ninh, tiên hoàng lo lắng huynh đệ gặp trở ngại, đúng lúc Định Quyết hòa đàm cầu cưới với Bắc Chiếu, tiên hoàng sắc lập Giang Uyển Ninh làm quận chúa, đưa nàng đến Định Quyết hòa thân.
Lúc ấy ta cùng Thanh Nhạn biết được việc này, Thanh Nhạn còn bênh vực kẻ yếu.
Phụ thân cũng từng hỏi ta thấy việc này thế nào?
Khi đó ta nói: “Đất nước có thể dưỡng sinh khí, ngươi dân có thể tránh chiến loạn, nhưng e là một tai họa với nàng ta.”
Phụ thân lại hỏi, nếu người hòa thân là ta, ta sẽ làm như thế nào?
“Gả tới Định Quyết, ly gián vương tôn, khơi mào nội loạn, nội ứng ngoại hợp, thu phục nước địch.”
Lúc ấy phụ thân nở nụ cười, còn nói một tiếng: Đáng tiếc không phải ai cũng là Thẩm Lan Nhược.
“Thẩm cô nương, ngươi hận ta?”
Thấy ta không trả lời, Giang Uyển Ninh lại hỏi một lần nữa.
“Từng hận.”
Lúc Thanh Nhạn vừa mới chết đã từng hận, khi đó ta cảm thấy nếu không có nàng, Thanh Nhạn đã không chết.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, việc hòa thân không phải mong muốn của nàng, yêu cầu lấy người đổi thành là của Định Quyết, không phải nàng, đồng ý lấy thành đổi người chính là Bùi Thiệu, cũng không phải nàng.
Từ đầu đến cuối nàng ta đều không có lựa chọn.
Giang Uyển Ninh nghe hiểu hàm nghĩa trong lời nói của ta, nàng cúi mặt, nói: “Thẩm cô nương, ngươi rất giống nàng ấy.”
Ta hơi ngẩn ra, kịp phản ứng người mà nàng nói chính là Thanh Nhạn, ta ngửa đầu lên trên, cố gắng không cho nước mắt rơi xuống, ta mới không giống với kẻ ngốc kia.
“Nàng ấy là một cô nương rất tốt, vào cái ngày ta bị trói trên tường thành Định Quyết, đe dọa dùng mạng của ta đi trao đổi thành trì, khi người khác mắng ta là hồng nhan họa thủy, nàng ấy lại nói việc này không phải lỗi của ta, nhưng hôm nay nàng ấy lại vì ta mà chết.”
“Là ta hại chết nàng ấy.”
Trơng lời nói của Giang Uyển Ninh tràn đầy tự trách, nhưng ta vừa mở miệng lại không thể nói ra lời an ủi nào, chỉ im lặng nghe nàng nói ra tội lỗi của mình.
Nàng không thể ở trong cung của ta quá lâu, nói nguyên do của phong thư xong, rồi rời đi.
Giang Uyển Ninh nói phong thư kia là nàng tìm được ở Dực Thành.
Ta nghĩ nó có thể lọt vào tay ta, e là trong đó cũng có bút tích của Định Quyết, là vì ly gián quan hệ giữa Thẩm gia và hoàng thất Bắc Chiếu.
Nhìn bóng lưng Giang Uyển Ninh rời đi, ta luôn cảm thấy nàng có tâm sự.
Nhưng nàng không nói, ta cũng không hỏi.