Hoàng Tước
Chương 5
12
Bầu trời bỗng nhiên đổ mưa nhỏ, ta đứng dậy trở về phòng, chỉ sợ cuộc sống an ổn không còn lâu nữa.
Quả nhiên, vào giữa hè Định Quyết đã khởi binh với Bắc Chiếu.
Sau khi Thanh Nhạn chết, Dực Thành thất thủ, thành trì cách Định Quyết gần nhất chính là Côn Thành.
Tuy Vương Lăng bảo vệ Côn thành cũng không phải người tầm thường, nhưng cũng không được xưng là lương tướng, hắn chống đỡ không được bao lâu.
Thẩm gia quanh năm phòng thủ biên cương, mặc dù ta rời xa sa trường nhiều năm, vẫn thuộc làu làu phương thức tác chiến của quân Định Quyết.
Trận chiến này không thể thiếu quân Thẩm gia.
Lúc Bùi Thiệu đến, ta đang ở ngoài sân cắt tỉa cành đào, nhiều cây đào như vậy, mặc dù có tĩnh tâm chăm sóc thế nào, nhưng chỉ sống được một cây như vậy.
“Gần đây tâm tình của Hoàng hậu không tệ.”
“Cũng tạm, không cần lấy lòng người khác, tâm tình tất nhiên là thanh thản, không biết bệ hạ đến đây vì chuyện gì? Thần thiếp ngu dốt, kính xin nói thẳng.”
“A Nhược, từ khi nào mà chúng ta lại xa lạ như vậy?”
Hắn muốn đưa tay kéo ta, ta khom lưng cắt cành hoa thấp bé, vừa vặn tránh qua, tay hắn dừng ở giữa không trung, tiến cũng không phải, lùi cũng không phải.
Bùi Thiệu thu tay lại, có lẽ bị mất mặt, giọng nói của hắn đột nhiên cao lên rất nhiều: “Trẫm ra lệnh cho ngươi lĩnh binh tấn công Định Quyết.”
Mặc dù Bùi Thiệu không nói, ta cũng muốn đi, nhưng ta muốn mượn cơ hội này để hắn đồng ý với ta một chuyện.
“Thần có thể lĩnh mệnh, nhưng thần hi vọng bệ hạ có thể cho Thẩm Thanh Nhạn vào Danh Tướng Các của Bắc Chiếu .”
“Làm càn! Nàng ta chỉ là một nữ tử, làm sao có thể…”
“Bệ hạ, thần cũng là nữ tử.”
Bùi Thiệu cực kỳ giận dữ: “Thẩm Lan Nhược, ngươi đang ép trẫm sao?”
Ta cúi đầu hành lễ: “Vi thần không dám.”
Cuối cùng Bùi Thiệu cũng thỏa hiệp.
Trong Danh Tướng Các treo lên bức họa Thanh Nhạn, nàng trở thành nữ tử thứ hai nhập các.
Vị thứ nhất là tổ tiên Thẩm gia.
13
Ngày Bùi Thiệu giao hổ phù cho ta, mặt trời lên cao, ta dẫn binh xuôi nam, Giang Uyển Ninh và Bùi Thiệu đưa ta lên thành lâu.
Mặt mày của Giang Uyển Ninh nhíu chặt, lộ vẻ u sầu, ta cười sang sảng với nàng, hơi hơi gật đầu, đạp ngựa mà đi.
“Toàn quân nghe lệnh, xuất chinh!”
Chuyến đi này, Phá Vân hóa thành ám kỵ, ẩn trong hành ngũ.
Sau khi ta đến Côn Thành thì tiếp nhận vị trí của Vương Lăng, mang theo tướng sĩ chống đỡ từng đợt tiến công của Định Quyết, khiến cho Định Quyết lui thủ Dực Thành.
Trước khi xuất phát đến Dực thành, bộ hạ của Thanh Nhạn tìm được ta, bọn họ nói thành ở trong tay bọn họ đã mất, bọn họ muốn tự tay lấy về, báo thù cho tướng quân của bọn họ.
Ta đã đồng ý.
Phó tướng của Thanh Nhạn giao một xấp khế ước cửa hàng cho ta, hắn nói mấy năm trước triều đình nợ quân lương, Thanh Nhạn cảm thấy dựa vào trợ cấp trong nhà chung quy không phải kế lâu dài, đã lén sai người mở cửa hàng ở các thành.
Chỉ là không ngờ cửa hàng vừa mới có doanh thu, Thanh Nhạn đã chết trận.
Ta trịnh trọng nhận lấy.
Dực Thành vốn gần Bắc Chiếu, thành này lại không chỗ nương tựa ở xung quanh, là một tòa thành cô độc.
Ta phái người từ thượng du cắt đứt nguồn nước trong thành, cũng chặn kín toàn bộ lối ra, vây khốn mấy ngày, đợi lúc kiệt sức, suy yếu mới tấn công thành này.
Ngày thành bị phá, trong đầu ta hiện lên hình ảnh Thanh Nhạn ung dung chịu chết trên tường thành.
Một khắc trước khi chết đã tự đốt cháy mình, chẳng để lại gì cả.
Ta đứng trên tường thành, nhìn về phương Bắc.
Giống như Thanh Nhạn đã làm vô số lần.
Trong đầu nhớ tới giọng nói của Thanh Nhạn: “A tỷ, ta không phụ danh song nữ nhà họ Thẩm, a tỷ, ta làm tốt không?”
Ta ở trên tháp canh nhìn về phía nam, ánh mắt sắc bén: “A Nhạn, muội làm rất khá, còn lại đều giao cho a tỷ đi.”
Thạch Thành trước đây chính là thành giao giới giữa Bắc Chiếu và Định Quyết, tài nguyên trong thành thiếu thốn, người nghèo khổ vô số, người ăn xin rất nhiều, chỉ cần tiền tài gấm vóc thêm chút dụ dỗ, là có thể kích động bạo loạn trong thành.
Thu phục Dực Thành, đánh hạ Thạch Thành cũng không hao phí bao nhiêu binh lực, một nguyên nhân quan trọng chính là Định Quyết khinh địch.
Nếu muốn tiếp tục xuôi nam, sợ là phải phí một phen tâm lực.
Nhưng lúc này chính là có người muốn làm tên hề.
14
Vừa mới an trí trong thành, Bùi Thiệu đã đích thân lệnh cho phó tướng muốn khẩn cấp đoạt binh quyền của ta.
Chỉ cần ta muốn liền có thể khiến cho hắn lặng lẽ chết dưới thiết kỵ của quân địch.
Nhưng mạng sống của những người lính đó cũng là mạng sống.
“Nương nương, bệ hạ có lệnh, nếu người đánh hạ Thạch thành thì mạt tướng sẽ nắm giữ ấn soái xuất chinh.”
Ta chuyên tâm lau chùi trường thương màu bạc, không chút để ý hỏi hắn: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”
“Nương nương đại khái không biết, hổ phù trong tay người là giả.”
Ta cầm trường thương tùy ý khoa tay múa chân vài cái, hắn vội vàng lui về phía sau, còn lớn tiếng ồn ào.
Chỉ chốc lát sau, trước cửa đã tụ tập rất nhiều tướng sĩ.
Ta sờ hổ phù trong lòng, ung dung lắng nghe hắn tố cáo tội ác của ta với mọi người.