Hoàng Tước
Chương 6
Thấy mọi người đã đến gần đông đủ, ta mở miệng: “Chuyến này tùy quân có mấy vị lão tướng quân kiến thức rộng rãi, Lý phó tướng nói hổ phù của ta là giả, không ngại mời bọn họ lên đây kiểm tra?”
Lý phó tướng cho rằng đã nắm chắc thắng lợi, vẻ mặt đắc ý.
Nhưng kết quả lại ngoài dự liệu của hắn, mấy vị lão tướng quân đều nói trong tay ta chính là hổ phù thật.
Hắn hét to nói không có khả năng, mắng mấy vị lão tướng quân mưu phản chủ tử, khiến cho mấy vị lão gia tử tức giận đến mức đánh cho hắn mấy quyền.
Các tướng sĩ khác không chịu được, chuẩn bị kéo hắn về, hắn lại đánh nhau với mấy vị đó, vẻ mặt có chút điên.
Ta rút dao găm ra, một kiếm đâm thẳng vào yết hầu của hắn, kết thúc trò khôi hài này.
Ta ngồi xổm xuống sờ máu tươi phun ra từ cổ hắn, nhìn chằm chằm hai mắt trừng lớn của hắn, nói: “Lý phó tướng, kiếp sau cần phải học cách thông minh hơn một chút, đừng ngốc nghếch như vậy nữa, nhớ kỹ trong quân doanh cũng không có nương nương, chỉ có tướng quân.”
Sau khi hắn chết, ta làm thủ thế với Phá Vân quân.
Một cuộc thanh trừng thầm lặng.
Đêm xuất chinh, Giang Uyển Ninh vội vàng hoảng hốt gặp ta một lần, bởi vì nàng nghe thấy mưu kế của Bùi Thiệu, báo toàn bộ sự việc cho ta biết, để cho ta sớm phòng bị, đổi binh phù.
Bùi Thiệu không ngờ lần này để cho ta sống sót trở về, hắn muốn khiến ta ngoài ý muốn chết ở trên chiến trường.
Chỉ tiếc người phái tới quá ngu ngốc.
15
Thanh tẩy qua đi, lòng người trong quân càng đồng đều.
Bách Thành là do Vương Tôn Định Quyết tự mình trấn thủ, ta thu hút hỏa lực ở cửa thành chính, Phá Vân suất lĩnh phân nhánh tập kích ba cửa thành còn lại.
Ta ở trước trận kêu gào, tướng ở trong thành lâu vỗ tay khen ngợi ta: “Muội muội của Thẩm tướng quân bị hoàng đế quý quốc vứt bỏ, chết thảm sa trường, Thẩm tướng quân còn có thể bán mạng vì hắn như thế, bản vương thật sự là bội phục, bản vương có thể mạo muội hỏi một câu, vì sao?”
“Không liên quan đến hắn, ta chỉ muốn diệt trừ đạo tặc trước rồi ổn định đất nước mà thôi.”
Vương Tôn Định Quyết đột nhiên cười to: “Xem ra Thẩm tướng quân đã sinh lòng mưu nghịch, không biết hoàng đế quý quốc nghe được sẽ nghĩ như thế nào?”
Ta giương cung bắn tên, mũi tên rơi xuống theo âm thanh.
“Ngươi chết, hắn sẽ không nghe được.”
Hắn khó khăn tránh thoát, vô cùng tức giận, hạ chiến lệnh.
Chém giết trước cửa thành, song phương đều đem hết toàn lực, thế cục vô cùng căng thẳng, trong khoảng thời gian ngắn lâm vào cục diện bế tắc.
Cho đến khi pháo hoa nổ tung.
Vương Tôn Định Quyết kịp phản ứng: “Vừa rồi là ngươi đang kéo dài thời gian?”
Tiếc là đã quá muộn.
Phá Vân đã đắc thủ, cửa thành phía Bắc đã bị phá.
Vương Tôn Định Quyết cố gắng đào tẩu.
Liên tục phá ba thành, sĩ khí tăng mạnh, nhưng cùng lúc đó cũng có người phát hiện trong Phá Vân có nữ tử.
Tuy rằng công lao của các nàng trong Phá Vân không thể bỏ qua trong mấy trận chiến này, nhưng vẫn có tiếng nghi ngờ, chỉ là cũng may quân doanh là một nơi coi trọng thực lực.
Trải qua một hồi lại một hồi luận võ, một trận lại một trận chiến, các nàng dùng quyền cước chân thật nói cho bọn họ biết, các nàng không kém bọn họ.
Bọn họ cũng hết sức tán thành các nàng.
Điều khiến ta bất ngờ chính là, sau Bách Thành Bùi Thiệu lại không gây trở ngại cho ta nữa.
16
Xuân đi thu đến, ta đã chinh chiến bên ngoài hơn hai năm.
Một nửa đất Định Quyết đã thu hết vào trong túi, Phá Vân cũng chính thức hòa hợp với các tướng sĩ, tiếng lửa nổ ầm ầm, các tướng sĩ vây quanh lửa trại nướng thịt rừng.
“Về mau.”
Ta nhận được thư của phụ thân, từng chữ từng chữ, rất khẩn cấp, phụ thân đã sớm trở về đô thành, ổn định thế cục triều đình.
Đọc xong, ta ném lá thư vào đống lửa, lửa nhanh chóng nuốt chửng nó, ánh sáng phản chiếu đô thành.
Ta sắp xếp công việc tiếp theo cho Đàn Tinh, còn ta lập tức chạy tới hoàng cung Bắc Chiếu.
Trong thời gian hơn hai năm này ta không biết đã xảy ra chuyện gì, Bùi Thiệu và Giang Uyển Ninh lại đồng thời bị bệnh nặng.
Lúc ta trở lại cung, khí Bùi Thiệu thở ra nhiều hơn, hít vào thì ít đi, hắn nhìn thấy ta, nước mắt lại “ào” chảy ra, ấp úng nói không nên lời.
Hắn dùng hết toàn lực biểu đạt với ta, ta hiểu được ý tứ từ trong ngôn ngữ vụng về của hắn.
“Bệ hạ, ngài muốn nói là ngài hối hận sao?”
Bùi Thiệu dùng sức gật đầu, ta rót thuốc trong thìa vào miệng hắn, hắn bị sặc một cái.
“Đáng tiếc đã muộn.”
Sau khi hồi cung, ta thấy khí sắc của những cung phi kia đều không mấy tốt đẹp, một phỏng đoán loáng thoáng điên cuồng sinh ra ở đáy lòng ta, thời khắc nhìn thấy Giang Uyển Ninh, ta đã hiểu rõ.
Giang Uyển Ninh không bị bệnh nặng giống Bùi Thiệu, nhưng cũng triền miên trên giường bệnh, ngự y nói nàng bị thương đến căn cốt, sau này cần tĩnh dưỡng.
“Việc này ngoại trừ ngươi, còn có ai tham dự?”
Ta hiểu được sự im lặng của nàng.
Ngày xưa con gái Thái Phó giỏi pha hương, từ lần đầu tiên gặp nàng, ta đã ngửi thấy mùi thơm như có như không trên người nàng, lần này hồi cung ta cũng ngửi thấy ở trên người cung phi khác.
Thế gian vạn vật tương sinh tương khắc, đồ ăn như thế, huân hương cũng như vậy, Bùi Thiệu đại khái sẽ không nghĩ đến chính hắn sẽ chết ở trong tay người mình yêu.
Ánh sáng rực rỡ, ta và nàng nhìn nhau không nói gì.
Bỗng nhiên, giọng nói Giang Uyển Ninh có chút phiền muộn: “Chúng sống thật tự tại.”
Ta theo ánh mắt của nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, một đàn chim nhạn bay qua.
Giang Uyển Ninh xuất thần, dường như có rất nhiều lời muốn nói với ta.
“Không biết Lan Nhược đã từng nghe qua tin đồn giữa ta và tiên thái tử và Bùi Thiệu chưa?”
Đã nghe qua, ta thuật lại chuyện tình yêu thù hận giữa nàng và Bùi Thiệu cho nàng nghe.
Nhưng còn chưa nói xong, thần sắc của nàng đã kích động hẳn lên.