Thế Thân Giá Ba Trăm Triệu - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Một người tự xưng là "người biết chuyện" tung tin: “Chu Cận Nghiêm có bạn gái rồi, quen nhau mấy năm, tôi từng thấy họ đi ăn cùng nhau, không phải Lục Tư Tư đâu.”
Để làm bằng chứng, người đó đăng kèm một bức ảnh.
Dù ảnh chụp trộm hơi mờ, vẫn thấy rõ người con gái trong ảnh tóc ngắn, dáng người mảnh mai, đuôi mắt có nốt ruồi lệ.
Cô ấy đang ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn người đối diện.
Tôi nhìn ảnh, sững người.
Đó là hai năm trước, khi ngoại vừa mất.
Tâm trạng tôi rối bời.
Chu Cận Nghiêm đưa tôi đến một nhà hàng nhỏ mới mở.
Họ nấu đúng món quê tôi, gia vị giống hệt thói quen nấu ăn mấy chục năm của ngoại.
Tôi ăn một miếng là biết anh cố tình đưa tôi đến đây. Tôi nghiêm túc cảm ơn:
“Cảm ơn anh, Chu tổng.”
Anh mỉm cười: “Dụ Ninh, bạn trai em mà em gọi thế à?”
Anh bảo tôi gọi anh là A Nghiêm.
Tôi không quen sự thân mật đó, nên luôn gọi cả họ lẫn tên.
Sau này tôi mới biết, “A Nghiêm” là cách Lục Tư Tư gọi anh từ nhỏ đến lớn.
“Dụ Ninh!”
Tôi sực tỉnh, thấy Chu Cận Nghiêm mặt mày lạnh tanh bước vào, sải bước đến trước mặt tôi.
Anh giơ tay tát thẳng tôi một cái, nắm cổ áo tôi, ép tôi vào cạnh bàn.
Một tấm ảnh bị ném mạnh trước mặt.
Là tôi và Lâm Gia, ngồi ở góc tối trong quán cà phê.
Anh nghiến giọng:
“Em còn muốn gì nữa? Nếu không phải vì khuôn mặt giống Tư Tư, khi ngoại em nằm viện, đến tư cách bán thân cho anh để đổi tiền em cũng chẳng có!”
“Giờ thì hay rồi, em hợp tác với người khác hãm hại Tư Tư, em đúng là độc ác!”
Má tôi nóng rát, cổ bị kéo siết, cảm giác nghẹt thở dâng lên từng cơn.
Tôi cố gắng mở miệng:
“Không phải em... em đã từ chối rồi.”
Chu Cận Nghiêm không tin.
Anh bóp chặt cằm tôi, nhìn chằm chằm khuôn mặt tôi.
Lát sau, anh bật cười lạnh lẽo: “Hạng ba xu, thật rẻ mạt.”
Anh buông tay, để mặc tôi ngã xuống đất, rồi đóng sầm cửa bỏ đi.
6
Hướng dư luận trên hot search nhanh chóng bị thao túng.
Bạn của Chu Cận Nghiêm lên tiếng đính chính, nói tôi chưa từng là bạn gái của anh ta.
“Lúc trước Chu tổng chỉ thấy cô ta đáng thương, nên mới giúp trả tiền viện phí cho người nhà. Ai ngờ cô ta bám riết không buông, cứ muốn dâng thân để trèo cao. Cái bữa cơm trong ảnh kia, cũng chỉ là Chu tổng muốn gặp mặt, nói dứt khoát cho rõ ràng.”
Chu Cận Nghiêm cho người tung thêm vài tấm ảnh.
Có tấm là hồi tôi còn làm trong quán bar, bị khách sàm sỡ.
Nhưng góc chụp lại cố tình khiến người ta hiểu lầm là tôi đang "làm bộ từ chối mà lòng thì không".
Còn có ảnh Lâm Gia ăn cơm cùng nhà đầu tư.
Cuối cùng là ảnh tôi và cô ta trong quán cà phê.
Người ta rút ra kết luận: “Thì ra là Lâm Gia bị cướp vai nên sinh hận, bắt tay với cô gái làm ở quán bar này để bịa tin bôi nhọ? Tội nghiệp Lục Tư Tư quá.”
Số điện thoại của tôi bị tung ra.
Hàng chục ngàn tin nhắn chửi rủa ập tới.
Có người còn bới móc thông tin cá nhân, yêu cầu trường học thu hồi bằng tốt nghiệp và học vị vì phẩm chất đạo đức thấp kém.
Còn Lục Tư Tư thì sạch sẽ thoát thân khỏi bão dư luận.
Tối hôm sau, cô ta thản nhiên đăng lên Weibo một bức ảnh nhẫn kim cương:
"Đã đính hôn."
Phía dưới là vô số lời chúc mừng.
Còn cuộc bạo lực mạng nhắm vào tôi thì ngày càng leo thang.
Suốt mấy hôm liền, tôi không dám mở điện thoại.
Chu Cận Nghiêm không hề quay về.
Bệnh dạ dày của tôi tái phát, định ra ngoài lấy thuốc thì bị bắt nhét vào một chiếc xe van trắng.
Trong nhà xưởng bỏ hoang ven biển, tôi thấy Lục Tư Tư cũng bị trói ở đó.
Chiếc váy dạ hội đắt tiền lấm lem, rách nát.
Mái tóc dài mượt mà được chăm sóc kỹ lưỡng, giờ rối tung như cỏ khô.
Cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt căm thù, giận dữ hét lên: “Lại là cô!”
Tôi mím môi: “Câu đó lẽ ra tôi mới là người nên nói.”
“Cô lấy tư cách gì mà nói chuyện với tôi như vậy? Đồ nghèo mạt!”
Lục Tư Tư gào lên: “A Nghiêm căn bản không yêu cô! Nếu không phải vì gương mặt giống tôi, đến cả làm thế thân cô cũng không có tư cách!”
Cô ta mất khống chế thật rồi.
Nữ minh tinh luôn được tôn sùng như nữ thần, giờ bị tống đến nhà kho bụi bặm, không có lấy một ngụm nước sạch.
Cô ta gào thét, đe dọa, dụ dỗ… đổi lại chỉ là những cú đấm đá từ bọn bắt cóc.
Đến ngày thứ hai, Lâm Gia xuất hiện.
Tôi thở dài: “Tôi đoán được là cô.”
Cô ta cười tươi như hoa: “Cô còn nghĩ cho Chu Cận Nghiêm, nhưng anh ta thì chẳng nghĩ đến hoàn cảnh của cô.”
“Giờ cả cô và Lục Tư Tư đều ở đây. Nếu chỉ được cứu một người, tôi thật tò mò anh ta sẽ chọn ai?”
Nhưng sự thật là, câu hỏi đó chẳng cần kiểm chứng.
Nên khi tiếng còi cảnh sát vang lên từ xa, Lâm Gia và đám người cô ta hoảng loạn đẩy tôi ra vách đá, tôi chỉ lặng lẽ nhìn về phía Chu Cận Nghiêm.
Anh chẳng thèm liếc tôi lấy một cái, chỉ nhìn về phía Lục Tư Tư: “Đừng sợ, Tư Tư.”
Lục Tư Tư, người lúc nào cũng ngạo nghễ, lúc này bật khóc.
Cô ta nức nở gọi tên anh từng tiếng một: “Cứu em với, A Nghiêm!”
Tôi nhìn những con sóng trắng xóa dưới chân vách đá, không nói gì.
Lâm Gia hỏi: “Không vùng vẫy chút nào sao?”
“Không.” Tôi khẽ đáp, “Mệt rồi.”
Bọn họ hình như còn nói gì đó, có lẽ là mặc cả hay đàm phán.
Cơn đau dạ dày khiến trán và lưng tôi vã mồ hôi lạnh.
Cuối cùng, tôi nghe thấy giọng Chu Cận Nghiêm.
Anh gọi: “Dụ Ninh.”
“Anh sẽ cứu em mà, nhìn anh đi.”
“Em ngẩng đầu lên, nhìn anh một cái thôi.”
Tôi không ngẩng đầu.
Chỉ nghe thấy tiếng cười lạnh của Lâm Gia:
“Trên đời không có chuyện tốt như vậy đâu. Chu Cận Nghiêm, bao năm nay tôi phấn đấu, cố gắng, tất cả đều bị anh hủy hoại. Anh phải trả giá.”
Một lực mạnh đột ngột đẩy tôi từ sau lưng.
Cơ thể tôi nhẹ bẫng.
Cảm giác rơi tự do ùa đến, bọt sóng mỗi lúc một gần hơn.
Tiếng gào thét của Lục Tư Tư càng lúc càng mờ xa.
Lúc đó tôi mới nhận ra, cô ta đẩy cả hai chúng tôi xuống.
Ngay trước khi bị biển nuốt chửng, tôi nghe thấy giọng của Chu Cận Nghiêm vang lên lần cuối.
Lần đầu tiên, giọng anh chứa đầy hoảng loạn và tuyệt vọng.
“Dụ Ninh!!”
7 (Góc nhìn của Chu Cận Nghiêm)
Ngày thứ ba sau khi Dụ Ninh rơi xuống biển.
Thư ký gọi điện tới, nói rằng đội cứu hộ vẫn chưa tìm được cô ấy.
Thời gian cứu hộ tốt nhất đã trôi qua, e là lành ít dữ nhiều.
“Cô Lục đã xuất viện, hiện đang đứng ngoài đợi anh.”
Thư ký chần chừ nhìn Chu Cận Nghiêm: “Anh có muốn gặp không?”
Anh đứng trước khung cửa sổ sát đất, nhìn bầu trời dần chuyển tối.
Một lúc lâu sau mới cất giọng: “Không, để cô ấy về nghỉ đi.”
Lời vừa dứt, Lục Tư Tư đã đẩy cửa bước vào.
Cô ta lạnh lùng nhìn anh: “Ý anh là gì? Anh định đổ cái chết của Dụ Ninh lên đầu tôi sao?”
Cô ta bị trầy xước ở gò má, cánh tay cũng băng bó, nhưng so với Dụ Ninh đang mất tích, thì chẳng đáng gì.
Chu Cận Nghiêm né ánh mắt cô ta, giọng thờ ơ: “Không. Em về nghỉ ngơi đi.”
Lục Tư Tư không chịu rời đi, đứng yên tại chỗ, mắt đỏ hoe:
“Anh hối hận rồi đúng không?”
“Hối hận điều gì?”
“Hối hận đã đính hôn với em, hối hận hôm đó người anh giữ lại… không phải là cô ta!”
Chu Cận Nghiêm mím môi, không đáp.
Lục Tư Tư lập tức hiểu ra: “Chu Cận Nghiêm, tỉnh lại đi! Cô ta chẳng qua chỉ là thế thân hạ tiện vì tiền!”
Cô ta xách túi Hermès, tay đeo nhẫn kim cương hồng, toàn thân lấp lánh, trị giá cả triệu.
Mà không hiểu sao, Chu Cận Nghiêm lại nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy Dụ Ninh.
Trong quán bar ánh sáng nhập nhoạng, giữa men rượu và tiếng nhạc hỗn loạn, cô mặc áo sơ mi cũ bạc màu, tóc cắt ngắn gọn gàng.
Một vị khách cợt nhả nhét tiền boa vào cổ áo cô.
Cô bình tĩnh rút ra, cẩn thận cất vào túi, còn nhẹ nhàng cảm ơn.
Trong đôi mắt ấy, như có ngọn lửa đang cháy.
Ngay cả sau này cũng vậy.
Vì ba trăm triệu, cô chủ động dâng hiến.
Anh giận vì tin đồn của Lục Tư Tư, trút giận lên cô không hề nhẹ tay.
Nhiều lần ép cô nhún nhường, đôi mắt ấy vẫn cháy, chỉ là ánh sáng đôi khi mờ đi, nhưng chưa bao giờ tắt hẳn.
Chu Cận Nghiêm thừa nhận, ban đầu anh khinh thường cô.
Hai người họ, khác biệt như hai thế giới.
Đêm đầu tiên, anh gần như cưỡng ép cô.
Cô không phản kháng, chỉ cắn răng chịu đựng, hàng mi run rẩy trong ánh đèn mờ như đang cắn chặt đau đớn.