Thế Thân Giá Ba Trăm Triệu - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Sáng hôm sau, cô hỏi anh có thể cho cô vay tiền được không.
“Coi như là em mượn.”
Chu Cận Nghiêm càng thấy khinh thường. Trong mắt anh, chưa từng có ai lộ rõ mục đích đến thế.
Nhưng anh vẫn hỏi: “Bao nhiêu?”
“ba trăm triệu.” Cô ngập ngừng. “Nếu có thể thêm chút nữa thì tốt, coi như dự phòng.”
Anh dừng bút ngay trên tờ séc.
Chợt thấy nực cười.
Khoản phí chia tay anh ném cho bạn gái trước còn gấp mười lần.
Lẽ ra lúc đó anh nên nhận ra, cô không giống những người khác.
Cô đến với anh, không phải vì hư vinh, mà vì đường cùng.
Sau này anh mới phát hiện trên người cô có nhiều vết sẹo.
Cô không để tâm, chỉ nói lúc nhỏ đi học phải băng rừng, trời mưa trượt chân ngã để lại.
Chu Cận Nghiêm từng nghĩ mãi về cảm giác nhói lên trong tim lúc đó, có lẽ chính là khoảnh khắc anh rung động.
Chỉ là… anh cố tình bỏ qua.
Anh thích Lục Tư Tư nhiều năm, luôn nghĩ cô ấy như đóa hoa được nâng niu giữa lồng kính.
Còn Dụ Ninh…
Giống như mặt hồ trong veo.
Cô âm thầm đi theo anh, chịu hết tất cả sự chèn ép từ anh và bạn bè.
Bọn họ càng khinh thường, đôi mắt cô càng sáng, càng phản chiếu rõ sự thấp hèn của họ.
Chu Cận Nghiêm đôi khi thấy hoang mang.
Anh biết, anh chưa từng thực sự có được cô.
Cô ở lại, chỉ vì món nợ ba trăm triệu.
Anh biết, sau lưng anh, cô luôn lén học hành, như lúc nào cũng sẵn sàng rời đi.
Ánh mắt cô nhìn sách đầy khát khao, thứ ánh nhìn ấy, anh chưa từng có được, dù chỉ một giây.
Anh chỉ muốn một lần, ánh mắt ấy chứa hình bóng anh, dù là chán ghét hay hận thù cũng được.
Và thế là, anh sai một bước, rồi lún mãi không dừng.
Ngày thứ mười sau khi Dụ Ninh rơi xuống vực.
Ai cũng nói, cô không thể sống sót.
Bạn bè khuyên anh: “Bỏ đi, đã vậy rồi. Vì một người đã chế//t mà giận nhau với Tư Tư cũng không đáng. Huống hồ, chẳng phải chính anh từng nói, cô ta chỉ là thế thân thôi sao?”
Chu Cận Nghiêm ngẩng lên.
Đôi mắt đầy tức giận.
Lục Tư Tư ở bên cạnh khóc.
Cô ta trách móc: “Tin Lâm Gia bị bắt đã tung ra, giờ anh hủy hôn, chẳng phải đang bảo thiên hạ biết chúng ta chỉ đang diễn trò à?”
“A Nghiêm, sự nghiệp của em, anh thật sự không nghĩ đến sao?”
Cô ta vẫn gọi anh là A Nghiêm, vẫn dịu dàng, ánh mắt đầy đáng thương.
Chu Cận Nghiêm chợt nhận ra, Dụ Ninh chưa từng gọi anh như thế.
Ban đầu gọi là Chu tổng, sau này dù bị ép cũng chỉ gọi thẳng họ tên.
Khách sáo, xa cách đến lạnh người.
Chu Cận Nghiêm bắt đầu hay mơ về cô.
Trong mơ, anh chưa từng làm tổn thương, chưa từng chà đạp cô, không giữ cô bên mình bằng sự ban ơn.
Cô dần trở nên dịu dàng, thậm chí cuối cùng cũng chịu gọi anh một tiếng “A Nghiêm”.
Anh đến đón cô tan ca ở viện nghiên cứu, trên xe giấu một bó hoa hồng to.
Cô hơi ngạc nhiên, nhận lấy rồi mỉm cười dịu dàng.
Nhưng mỗi lần tỉnh dậy thì chẳng có gì cả.
Trên tủ đầu giường là những cuốn sách cô từng đọc, luận văn cô từng viết, dự án cô âm thầm làm.
Đó là thế giới của cô.
Thế giới mà anh chưa từng bước vào nổi.
Ba năm trôi qua như thế.
Cho đến một ngày, trong bản tin về hội thảo nghiên cứu sinh học quốc tế, anh vô tình thoáng nhìn thấy trên bản tin hội nghị công bố thành quả nghiên cứu sinh học ở nước ngoài.
Một bóng dáng trông hơi quen thuộc.
Chu Cận Nghiêm lập tức bật dậy, ngỡ như mình vẫn đang trong mơ.
Anh nhờ người điều tra. Rất nhanh có kết quả: người ấy không phải tên Dụ Ninh, mà là nghiên cứu sinh tiến sĩ ngành sinh học của một đại học quốc tế.
Như bị kéo khỏi giấc mộng ấm áp, Chu Cận Nghiêm lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ rất lâu.
Mãi mới khẽ thốt ra từng chữ:
“Cô ấy… vẫn còn sống.”
Th//i th//ể Dụ Ninh chưa từng được tìm thấy.
Điều đó có nghĩa là vẫn còn một chút hy vọng.
Chu Cận Nghiêm bắt đầu tìm cô khắp nơi, bắt đầu từ chính vách đá hôm ấy.
Dòng chảy của vùng biển ấy, ai từng đến, bệnh viện gần đó…
Anh hết lần này đến lần khác thắp lên hy vọng, rồi tận mắt thấy nó tắt ngúm.
Anh gần như phát điên vì sự giằng xé ấy.
Suốt hai năm, chẳng có chút tin tức nào.
Nhưng trong lòng anh vẫn ôm một niềm mong đợi.
Mong đến một ngày nào đó, cô chịu xuất hiện trước mặt anh.
Cho dù là vì hận thù, vì trả thù.
Cũng được.
8
Máy bay trượt vào đường băng.
Sau một thoáng ù tai ngắn ngủi, tôi tháo bịt mắt, lấy hành lý từ giá để phía trên.
Khách sạn nơi tôi lưu trú do ban tổ chức sự kiện sắp xếp, hội trường ở ngay dưới tầng trệt.
Khi tôi đến, bên trong đã có không ít người.
Đường Đường từng hợp tác với tôi trong một dự án, coi như quen biết.
Cô ấy hỏi: “Cậu biết không, hôm nay có mời mấy ông lớn đến dự, nghe nói có cả đầu tư, tính chất thương mại rất rõ…”
Cô ấy còn chưa nói xong, bỗng vang lên tiếng chào đón nhiệt tình: “Tổng Giám đốc Chu cũng đến rồi!”
Chu Cận Nghiêm khẽ gật đầu: “Ừ, đến xem một chút.”
Đường Đường cũng nhìn thấy, đổi đề tài ngay: “Cậu nhìn thấy chưa, người đó tên Chu Cận Nghiêm, trước làm bên giải trí và công nghệ, dạo này không hiểu sao lại đầu tư cả vào ngành y sinh.”
Tôi cười nhạt: “Vậy à?”
Cô ấy gật đầu, tiếp tục tám chuyện: “Ừ, cậu biết vị hôn thê của anh ta không? Lục Tư Tư, từng là minh tinh hạng A nổi như cồn, sau này chẳng hiểu nghĩ gì lại đi phẫu thuật thẩm mỹ”
Nói đến đó, Chu Cận Nghiêm và người bên cạnh đã đi đến gần.
“Chu tổng, đây là khách mời đặc biệt được mời về nước của chúng tôi, tiến sĩ sinh học tế bào từ Đại học Mễ Châu: cô Cầm Dụ Tinh.”
Dưới ánh đèn chùm pha lê rực rỡ, ánh mắt lạnh nhạt của Chu Cận Nghiêm lướt qua rồi bất chợt khựng lại, nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
Mọi người xung quanh lập tức cảm nhận được điều gì đó là lạ.
Anh lại như không hề hay biết, chỉ đỏ hoe mắt nhìn tôi: “Anh biết em còn sống mà… Anh luôn đi tìm em…”
Tôi lùi lại một bước, né tránh bàn tay anh đang vươn tới: “Xin lỗi, anh là ai vậy?”
Không khí bỗng chốc đông cứng.
Cuối cùng, nhân viên ban tổ chức phải bước đến hòa giải, lễ phép mời anh rời đi.
Chu Cận Nghiêm ngồi vào hàng ghế VIP, ánh mắt xuyên qua đám đông, không chớp lấy một lần, nhìn thẳng về phía tôi.
Đường Đường tò mò: “Cậu quen Chu tổng à?”
“Tớ không biết anh ta.”
Tôi mỉm cười: “Có lẽ nhận nhầm người thôi.”
Buổi lễ diễn ra suôn sẻ.
Đến phần công bố danh sách tiến sĩ đặc biệt của Viện nghiên cứu sinh học Minh Thành, tên tôi được xướng lên.
Cầm Dụ Tinh.
Tôi bước lên sân khấu phát biểu đôi lời,trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt tôi chạm phải ánh nhìn của Chu Cận Nghiêm.
“Trong vài năm tới, tôi sẽ ở lại Minh Thành, mong có thể hợp tác nghiên cứu và giao lưu học thuật với quý vị.”
Tôi cúi người rời sân khấu, ngồi lại cạnh Đường Đường.
Cô ấy đột nhiên vỗ đùi cái bốp: “Tớ nhớ ra rồi!”
“Dụ Tinh, cậu rất giống vị hôn thê của Chu tổng, Lục Tư Tư hồi chưa phẫu thuật. Chắc anh ta nhận nhầm cậu thành cô ta rồi?”
Tôi mỉm cười, lần này là thật lòng: “Có lẽ vậy.”
9
Sau khi sự kiện kết thúc, không ngoài dự đoán, tôi thấy chiếc Rolls-Royce quen thuộc của Chu Cận Nghiêm đậu ngay dưới khách sạn.
Anh đứng trước xe, ánh mắt gần như khát khao nhìn tôi.
“A Ninh.”
Tôi khẽ gật đầu: “Chu tổng.”
Ánh mắt anh thoáng đau đớn: “Em hận anh, đúng không?”
“Anh đừng nghĩ vậy, Chu tổng.”
Tôi thở dài: “Nếu không còn gì nữa, tôi xin phép.”
“Đừng đi.”
Anh vươn tay nắm lấy vạt áo tôi, giọng run rẩy như đang cầu xin: “Hôm đó trên vách đá, không phải anh không muốn cứu em… chỉ là… chỉ là theo phản xạ, anh đã nắm lấy Lục Tư Tư trước.”
“Sau đó anh đã cho người đi tìm em, ai cũng nói vách đá đó nguy hiểm, tay em lại bị trói, rơi xuống nhất định lành ít dữ nhiều.”
“Nhưng hôm đó, anh đã thấy em… trên bản tin…”
Tôi liếc nhìn đồng hồ.
Sắp đến giờ rồi, tôi thật sự không muốn đứng ở lề đường nghe anh ta tự sự vào ngày thứ hai vừa về nước.
Tôi mỉm cười lịch sự, ngắt lời: “Xin lỗi, tôi còn có việc.”
Anh hỏi: “Em đi đâu?”
Vừa lúc đó, một chiếc Porsche cam bóng loáng dừng lại bên cạnh.
Tài xế bước xuống, mở cửa: “Tổng giám đốc Cầm đã đặt chỗ sẵn, mời tôi đến đón cô.”
Chu Cận Nghiêm lập tức tái mặt.
Anh trơ mắt nhìn tôi ngồi vào xe, lúc cửa sắp đóng lại, anh vội đưa tay chặn: “Tổng giám đốc Cầm là ai?”